Em và cô ấy cũng là bạn hai năm rồi. Và bắt đầu trở thành người yêu cách đây 5 tháng. Dù sao tụi em cũng còn đi học nên em cũng không muốn làm gì quá cả. Vẫn đối xử với nhau như là bạn trước đây, quan tâm nhiều hơn, nói chuyện với nhau nhiều hơn. Tụi em viết nhật kí cho nhau mỗi ngày, có điều ít đi chơi chung vì thời gian cũng hạn chế. Cũng công nhận là tính em hơi hiền và nhát, đôi khi nói chuyện hơi trẻ con. Nhưng chắc chắn suy nghĩ không như thế, vì em vẫn biết cách quan tâm và lo lắng cho cô ấy, làm những điều tốt nhất có thể làm được. Em nghĩ tình cảm khi còn đi học vậy thì cũng nên vô tư, cho nên ít khi nói chuyện về những cái lớn hơn, cũng có thể điều đó khiến em suy nghĩ khác cô ấy! Tính em cũng hơi khép kín, mọi chuyện dù gì cũng chỉ có thể tâm sự với cô ấy mà thôi, nhưng tụi em chưa từng cãi nhau hay giận dỗi nhau bao giờ cả. Em cũng biết cách giữ gìn tình cảm và cố gắng luôn làm cô ấy vui. Em thì cũng ko muốn ép cô ấy làm theo ý em gì cả nên thường cái gì cũng hỏi ý kiến, đâm ra nhiều lúc cả 2 cứ ngại ngùng. Đây có lẽ là em đã sai...
Rồi khi tết đến, em muốn đi chơi với cô ấy nhiều, để cô ấy tự sắp xếp nhưng cô ấy lại bận nhiều, đi chơi được đúng 1 lần, em cũng có lần trách nhẹ nhàng thôi. Vì dù sao thà bố mẹ ko cho đi, nhưng đằng này cô ấy cũng đi với bạn bè nhiều, vậy cũng hơi quá đáng mà. Rồi trong thời gian đó, cô ấy có nói chuyện với 1 người, người này đã đi làm rồi và cũng có cảm tình với cô ấy. Người này có thể hiểu biết nhiều hơn em, biết cách nói chuyện hơn em và phần nào đó đã tác động rất nhiều lên cô ấy. Cô ấy cũng biết người này được 8 tháng, cũng công nhận là có nhiều cái em ko được như người này và người này cũng biết rõ mối quan hệ của tụi em. Và làm vậy thực sự rất quá đáng, người này bảo tụi em chỉ là tình cảm của trẻ con, đại loại thế trong khi chính người này cũng muốn cô ấy quen người này. Thực sự là quá ngốc khi tin những điều thế nhưng em hiểu rõ đó là vì sự tin tưởng từ 1 người lớn, hiểu biết nhiều và chững chạc hơn. Và chính đôi lúc em cũng tỏ ra ngốc nghếch không thể là chỗ dựa của cô ấy. Cô ấy bảo cũng có phần nào cảm tình với người đó. Cô ấy đã kể với em, tụi em đã nói chuyện rất nhiều, em đã nói tất cả những gì em hiểu, cô ấy cũng không thể nói lại được vì em cũng có lý lẽ. Cô ấy bảo em không sai nhưng khi cảm xúc thay đổi thì phải làm thế nào đây ???
Cô ấy bảo muốn xa em 1 thời gian, chỉ để học và không muốn nghĩ đến chuyện tình cảm. Tất cả những điều trên là những gì em nghe đc từ cô ấy. Đôi lúc em sợ cô ấy giấu em điều gì, mỗi khi đọc những dòng blog vu vơ cô ấy viết. Nhưng mỗi khi hỏi cô ấy, cô ấy bảo rằng "thực sự giờ không có tình cảm cho ai cả và chỉ muốn học". Thì em lại cảm thấy thực sự yên tâm mà không còn nghĩ gì cả. Và em cũng thử không gặp cô ấy 1 tuần, thực sự là rất khó. Về riêng em, nếu gặp phải chuyện này mà không sốc mới là lạ. Cũng phải 3 tuần rồi em mới có thể bình tĩnh hoàn toàn đc. Trong thời gian qua có thể em cũng đã nói quá nhiều rùi. Đôi khi làm phiền cô ấy, nhưng cô ấy chỉ bảo là cô ấy hiểu cảm xúc của em, nếu em cứ thể thì cô ấy còn thấy tội lỗi nhiều hơn nữa, em quá tốt với cô ấy và cô ấy không thể trách em được, nhưng khi cảm xúc không có thì cô ấy cũng chỉ còn là cái xác mà thôi!
Cô ấy chưa nói chia tay và với bạn bè cô ấy cũng không nói. Có lẽ chuyện này chỉ có em và cô ấy biết. Người ta thường bảo khi yêu nhau sẽ đến 1 lúc nào đó hết yêu, sau đó nếu cả hai tiếp tục được thì sẽ càng bền vững. Đôi lúc mất phương hướng và mệt mỏi, nhưng em vẫn hy vọng và cố gắng. Em cũng ko thể hoàn toàn xa cách cô ấy được vì có thể nếu như không làm gì cả thì sẽ đến lúc nào đó em phải hối hận mãi mãi. Tụi em giờ không còn nói chuyện một cách tự nhiên như trước mà, tuy giờ đỡ hơn trước nhưng vẫn khiến em thấy buồn. Vẫn viết nhật kí và chat, nhưng không còn nt như trước. Cảm xúc vẫn có thể kể ra nhưng dường như có gì đó không còn nữa. Mặc dù trong lòng em trách và giận cô ấy rất nhiều nhưng chưa bao giờ em nói với cô ấy cả, đôi khi buồn và khóc nhưng em cũng không nói ra. Cũng vì quá tin tưởng và có thể em đang hy vọng 1 cách mù quáng chăng, không thể biết được và cũng không thể dừng lại được!
Có thể cả 2 tụi em đều sống nội tâm, thích tự giải quyết vấn đề tình cảm một mình. Em cũng hiểu được em cần làm gì nhưng chính bản thân em lại không làm được. Nên em muốn được chia sẻ chuyện của tụi em để cảm thấy tốt hơn là cứ giấu trong lòng. Cô ấy giờ bảo cảm thấy thoái mái và không muốn nghĩ đến chuyện tình cảm tạm thời. Em thì cũng đang cố gắng để đối xử với cô ấy như là bạn trước kia và thay đổi để không còn ngốc nghếch như trước. Đối với người sống nội tâm thì phải hiểu rõ họ ngay cả khi họ không nói ra. Em cũng đã nghĩ rất nhiều, người khác có thể em hiểu được, nhưng với cô ấy thì em không thể chắc chắn được điều gì. Đôi khi nó quá phức tạp. Giờ có lẽ tụi em sẽ nói chuyện ít hơn và em muốn dành những lúc đó để là người hiểu cô ấy chứ không phải là 1 người đang tìm hiểu cô ấy. Dù biết là thời gian mới có thể quyết định và đôi khi cũng không nên hiểu quá nhiều. Nhưng cũng cần phải làm gì đó ! Giờ nên phải hiểu cảm xúc của cô ấy như thế nào đây, mặc dù có thể ngay cả cô ấy còn không hiểu được nó ?
Đặng Hoàng Linh <crazyb...............@yahoo.com.vn>