Kính chào mọi người,lâu lắm em mới đủ can đảm viết lá thư này để cầu mong những người nhiều kinh nghiệm sống và đã trải qua điều tương tự như em cho em một lối đi.
Câu chuyện của em cách đây 2 năm, em và anh ý quen nhau rất tình cờ, lúc đó em là một cô Sinh viên mới ra trường, cái gì cũng thấy mới lạ và tò mò. Còn anh khi đó cũng đủ ba giáp cuộc đời, có đủ những hấp dẫn mà một cô bé như em thấy si mê. Em thật sự choáng ngợp trước những điều anh mang đến, một tình yêu nồng nàn, những đam mê và thú vui hào hoa, lãng tử, cả một kho tri thức anh cóp nhặt qua những chuyến đi dài. Tưởng như 2 con người trái ngược và chênh lệch nhau mọi thứ đó không thể nào đến được với nhau nhưng xét trên kía cạnh bù trừ em lại thấy dễ hiểu.
Anh cũng chia sẻ rất chân thành quá khứ và hoàn cảnh của anh để em thấy gần gũi và cảm thông. Em chắc do lúc đó mơ mộng và tự tin mình đủ bao dung để bắt tay cùng anh làm mọi chuyện nên như mê đi trong lời anh nói.
Anh có một cô vợ đã ly hôn gần chục năm, cô ý đã lấy chồng khác mang theo đứa con gái đầu lòng và chuyển vào Nam sống.
Những năm tiếp sau đó anh lại trở về cuộc sống tự do và thỏa sức theo đuổi đam mê của mình, kết quả là mấy năm sau anh có một bé gái khác. Nhưng lần này anh đã thỏa thuận được với người mẹ để dành quyền nuôi cháu,năm nay cháu đã vào lớp một. Với nhiều người chê trách anh điên khùng, họ hàng chọc ngoáy nhưng em hiểu anh nuôi con bé như cứu cánh cuộc đời anh, anh khao khát làm cha - điều mà với đứa nhỏ đầu anh đã bị cấm đoán và tước đoạt.
Khi quen và yêu anh, em đã từng rất sợ sệt rằng anh phải như thế nào mới có hoàn cảnh như thế chứ. Gì mà phức tạp như thế được, gia đình em sao cho phép đây, rồi em chưa bao giờ thử làm một bà mẹ kế bao giờ.. v..v Hàng nghìn câu hỏi em đặt ra đã luôn được giải đáp bởi anh ý luôn bên cạnh và yêu thương em hết mực
Khi em đi làm, cuộc sống cơm áo gạo tiền trên vai 2 năm nay, có lẽ em cũng đổi thay…Chẳng biết từ bao giờ em trở nên nanh nọc, hay tra vấn anh ý chuyện tiêu pha và các quan hệ xã hội. Với anh ý điều đó là cực hình, và anh cũng hỏng cuộc hôn nhân đầu vì chuyện đó, anh rất sợ một cái “dớp” sợ ở bên một người vợ hay tra vấn quát nạt.
Mọi người sẽ bảo như em có gì mà đáng lo toan mà phải đay nghiến người yêu. Em cũng không hề muốn thế, em mới 24 tuổi nhưng em cảm giác như em luôn cố gắng gồng người để chăm sóc cho 2 bố con anh ý.
Hai đứa thực sự trắng tay khi đến với nhau, tiền anh kiếm cũng nhiều nhưng có quá nhiều thú vui và các trang trải xã hội mà với anh nó không thể thiếu. Còn với em, em chỉ mong nó vừa đủ và đừng vô ích, chắc bởi em sống vì gia đình nhiều, muốn dành dụm để vun vén gia đình.
Còn nhiều chuyện liên quan đến mẹ của 2 đứa trẻ, dù rất hạn chế nhưng không thể coi như mù như điếc được. Họ có những đứa con và cũng luôn tỏ ra mình quan trọng để tìm cách bắt anh có trách nhiệm dù khi đi ai cũng tước hết tài sản của anh. Mẹ của đứa nhỏ thứ 2 trước khi bỏ đi cũng đã viết giấy từ con và cam đoan không gặp nó từ lúc mới sinh cho đến bây giờ là 6 năm. Suốt 2 năm nay con bé luôn được em phụ giúp chăm sóc và dạy dỗ học hành( em là cô giáo chủ nhiệm của cháu) bởi anh ý công tác ở xa và tháng về 1 tuần. Nhưng dạo này chị ta cũng liên tục yêu cầu gặp con bé và quấy nhiễu cuộc sống vốn bình yên. Em thật sự thấy bị đe dọa.
Hoàn cảnh cũng buộc và con bé và em quen côi cút và sống khá thoải mái dù vắng bố và người yêu. Em cũng nghĩ làm việc đó là trách nhiệm và cũng để làm quen với cuộc sống tương lai, hoặc đơn giản chỉ là làm việc tốt cho người mình yêu nên không hề muốn kể công.
Quan điểm sống khác nhau làm mâu thuẫn liên tục, em và anh ý rất mệt mỏi và lo sợ mình sắp nổ tung. Biết là yêu anh nhiều đến khó tưởng tượng được, biết là cần anh cho riêng mình lắm nhưng với những mâu thuẫn như trên em nên làm gì đây? Em biết bảo vệ hạnh phúc bé nhỏ của gia đình tương lai của mình sao đây? Nhưng em còn trẻ quá, sao để em đủ nghị lực và sự cao thượng đế đón tiếp quá khứ và hiện tại của người em yêu….