Năm 17 tuổi em đã có một tình yêu non dạy, đó là người thầy của em - người mà em tôn kính, người mà đã theo đuổi em suốt 1 năm trời - em rất vui vẽ, ấm áp khi bên thầy. Ngày tháng trôi qua, em ra trường rồi em lên Cần Thơ luyện thi, thầy luôn là người bên cạnh chỉ dạy và chăm lo em mọi điều. Thấm thoát đã qua 1 tháng luyện thi cấp tốc, em trở về nhà. Rồi 1 ngày, có 1 người con gái đã tìm đến nhà em nói rằng cô ấy là người yêu của thầy mấy năm nay. Tim em đau nhói như ai đó lấy kim đâm vào vậy. Từng giọt nước mắt dâng lên mà cố gắng nén lại không cho tràn lên đôi má. Em đã gặp thầy và hỏi rõ, thầy đã thừa nhận là đã từng quen cô ta nhưng đã chia tay rồi. Vào 1 đêm nọ, trái tim em lại đau lắm khi người con gái ấy 1 lần nữa tìm đến trong lúc có mặt thầy ở nhà em. Có rất nhiều thứ trong lòng ngực đan xen vào nhau làm em muốn tắt thở, họ đã gặp và cãi nhau, em đã thẳng tay đuổi họ ra khỏi nhà mà cỏi lòng tan nát.
Kể từ đêm đó em không gặp thầy nữa, ngày tháng trôi qua trong u buồn và tuyệt vọng cho đến ngày em lên Cần Thơ học. 1 tháng, 2 tháng rồi 3 tháng,...rồi 1 năm trôi qua, em đang trông chờ 1 điều không bao giờ xảy ra rằng thầy sẽ tìm đến em, sẽ xin lỗi em, sẽ nói rằng không làm gì có lỗi với em nữa, nhưng tất cả chỉ là mong chờ trong tuyệt vọng mà thôi. Có ai đó nói cho em biết rằng vì sao lại như thế không? em đau buồn lắm, cô đơn lắm, muốn tìm đến 1 nơi để la lên thật lớn mà không ai nghe thấy, muốn tựa vào 1 bờ vai mà khóc cho vơi đi tất cả, em không màn đến những trái tim đang rình rập em mỗi ngày, em trở nên vô tình không thể tả. Rồi 1 ngày, em trở về quê tìm thầy, gặp lại thầy với vẽ mặt vui tươi, chào đón và cười trong nghẹn ngào. Em đã hỏi thẳng rằng vì sao suốt thời gian qua thầy im lặng bỏ mặt cho 1 trái tim non nớt mang bao niềm đau thương và tuyệt vọng?. Thầy chỉ trả lời 1 câu thôi, rằng "anh không có mặt mũi nào nhìn em". Chỉ thế thôi, em không còn gì để nói nữa, em đã nén lòng mà nói lời chia tay. Lần đầu tiên em đã thấy giọt nước mắt của thầy rơi,thầy nói rằng "hãy cho anh 1 cơ hội nữa đi em, anh biết lỗi rồi, cho anh cơ hội để anh bù đấp cho em tất cả...nhe em", nhưng tất cả đã quá muộn màng vì lòng em đã quyết. Em đã ra về mà mỗi bước chân là 1 giọt nước mắt làm đắng môi em.
Trở lại kí túc xá u buồn và cô lẽ, mọi thứ xung quanh đều chỉ có buồn và buồn, dù là những ngày nắng hay những chiều mưa đều là buồn mà thôi, nhớ nhà, nhớ thầy cô, bạn bè,...sự cô đơn ngày 1 tăng thêm, quyển nhật ký cũng ngày 1 dày lên với biết bao là tâm sự não lòng, dù là trong phòng hay trong lớp học hay cả những buổi đi chơi cùng bạn bè vẫn không có 1 nụ cười trên môi. Như thế và như thế...Nhưng rồi từng ngày, từng tháng trôi qua, em đã ngui dần nỗi đau xưa và em đã phát hiện có 1 ánh mắt đang từng ngày dõi theo bước chân em lặng lẽ. Em đã mở rộng lòng mình 1 lần nữa để mong rằng đây chính là 1 nửa yêu thương của mình, sẽ cùng mình đi đến hết quảng đường còn lại.
P rất yêu em, lo lắng cho em mọi đều, em thật hạnh phúc biết bao nhiêu khi tình yêu được tìm lại. Cùng học, cùng làm bài, cùng đến lớp, cùng đi chơi,...tình yêu càng nhiều sau mỗi lần tan rồi hợp. Khi em vui hay buồn, P là người cùng em nhân đôi niềm vui và chia sẻ nỗi buồn ấy. Khi em khóc, P đã ôm em vào lòng rồi nhè nhẹ lau cho em những giọt nước mắt u sầu và khe khẻ nói với em rằng "đừng buồn nữa em, đừng khóc nữa em...", nhưng P càng nói thì em khóc càng nhiều hơn, không phải khóc vì buồn nữa mà là khóc vì yêu anh lắm. Khi biết em bị bệnh phổi, bạn bè tuy không nói gì nhưng mọi cử chỉ đã cho em thấy rằng họ đang giữ khoảng cách với em, nhưng em không lấy làm buồn vì bên cạnh em luôn có P động viên, chở che, nâng niu và chìu chuộng. Mỗi khi em nói với P rằng "đêm hôm em nằm mơ thấy cha mẹ em" thì cuối tuần P chở em về quê thăm gia đình. Người thân của em rất quý P, em cũng nghỉ rằng em đã tìm được 1 nữa của mình. Nhưng đó chỉ là niềm hạnh phúc thoáng qua thôi, càng ngày càng nhận thấy rằng có nhiều thứ nảy sinh, có nhiều mâu thuẫn, có nhiều thứ không hợp nhau nhưng không chấp nhận khuyết điểm của nhau, cứ thế...hợp rồi tan, tan rồi hợp...Thấm thoát ngày thực tập đã đến, em và P không thực tập cùng công ty, nhưng P vẫn đưa rước em mỗi ngày. Trong công ty có 1 ánh mắt cứ dõi theo em làm em bực bội, nhưng mọi khó khăn trong công ty đều được người ấy dàn xếp hết. Để cảm ơn lòng tốt đó em và P cũng đã mời người đó dùng cơm rồi đi cafe. Người đó rất lì lộm, biết em đã có người yêu mà còn mặt dày theo đuổi, làm P buồn và ghen nữa, rồi em và P lại có nhiều chuyện cãi nhau từ đó. Người đó rất chu đáo, biết cách lấy lòng người khác nên đã trở thành bạn tâm sự cùng em. Có những buổi cafe cùng người đó em cảm thấy rất vui, nói chuyện mà thời gian trôi qua nhanh thế nào không hay nữa, em đã biết thêm nhiều thứ từ những lần trò chuyện, em đã vơi đi mọi thứ gọi là buồn hay mệt mỏi, cũng chính vì thế đã làm cho P buồn và ghen lên thấy rỏ, em cũng biết là đi chơi với người khác sẽ làm P buồn nhiều lắm, nhưng không hiểu sao em vẫn đi dù trong lòng không nghỉ gì về tình cảm mà chỉ xem là 1 người bạn tâm sự mà thôi. Thế nhưng, ngày từng ngày em và P đã không vượt qua được thử thách và đã chia tay nhau.
Phải chăng trái tim em đã hướng về hình bóng khác? phải chăng em là kẻ phủ phàn mà bước đi bên người khác? phải chăng em là người không chung thủy?
Tuy P là người nói lời chia tay nhưng P cũng là người nói rằng "anh tha thiết mong em quay về". Lúc trước cũng có mấy lần chia tay nhưng P năn nỉ là em siêu lòng, giờ tại sao em còn rất rất yêu P mà em không bước quay về? là em thấy trăng quên đèn hay em chưa muốn an phận? Là em bội bạc hay P vẫn chưa phải là 1 nữa mà em tìm kiếm?
Suốt mấy tháng qua em sống trong tình yêu của người đó, nhưng em rất sợ rằng niềm hạnh phúc này có thoáng qua nữa không? dù P có làm gì, có chờ đợi em trong đau buồn và tuyệt vọng như thế nào thì em vẫn bước đi tiếp nữa. Em tự hỏi rằng tại sao em có thể làm được như vậy? em quá nhẫn tâm đúng không? Vậy tại sao khi biết P có niềm vui mới thì em lại rất buồn? suốt mấy ngày không có 1 nụ cười, tại sao trong lòng em có 1 cái gì đó làm em đau nhói và khó thở nữa? em đã khóc... giọt nước mắt của em đã làm đắng môi em, đã làm cho cả 3 trái tim yêu đều bị tổn thương. Không nghỉ tới thì thôi, nghỉ tới là em không cằm được nước mắt,dù ngày tháng trôi qua không chờ đợi ai cả, nhưng lòng vẫn đau và ngậm ngùi khi viết lên bao niềm tâm sự không biết chia sẻ cùng ai, tại sao lại như vậy? em và P đã chia tay rồi mà, P có quyền có niềm vui mới chứ.
Nhớ lại những dòng tin nhắc của P ngày xưa "từ khi quen em rồi yêu em rồi được em chấp nhận, anh tự hứa sẽ mãi mãi yêu chỉ mình em, đem hạnh phúc nhất đến cho em, chỉ cần được ở bên em là anh mãn nguyện lắm rồi..." "với anh, em là tất cả, cuộc đời anh có lẽ không cần danh vọng nhưng anh vẫn rất cần em..." "anh yêu em nhiều hơn tất cả, cuộc đời dành trọn để yêu em, dù cho mai tình mình không trọn vẹn, suốt cuộc đời anh vẫn chỉ yêu em..." "anh không biết vì sao anh lại yêu em, và lại sâu đậm như thế nhưng khi bên em, anh cảm nhận được niềm hạnh phúc mà trước giờ anh chưa có, em cho anh cảm giác ấm áp của cuộc đời..." "lúc xa em anh thật sự rất nhớ, anh cảm thấy anh thật cô đơn,trống rổng, anh không có gì cả...những lúc bên em, anh cảm nhận được niềm hạnh phúc, sự ấm áp, sự quan trọng của em trong cuộc đời anh..." "h à, anh không dói gạt em điều gì cả, tình yêu anh dành cho em là chân thành là sự thật, anh biết anh mắc nhiều lỗi lầm, anh sai nhiều lắm, nhưng vì yêu em, anh chấp nhận làm tất cả để em vui, em hài lòng, anh sai thì anh sửa, anh không lừa dối tình cảm em đâu..."
Hãy quên đi h à, người ta chỉ biết rằng chính mầy đã làm cho người ta đau khổ, người ta không nghỉ và càng không tin rằng mầy có niềm tâm sự này đâu mà người ta chỉ rằng mầy đang sống trong hạnh phúc mà thôi, có lẻ người ta hận mầy lắm chỉ là không thừa nhận mà thôi, thậm chí biết giờ người ta có xem mầy là bạn đâu.
Tất cả giờ chỉ còn là hồi ức, là những kĩ niệm mà thôi, cả em và anh giờ đang xây tình mới, thế sao lòng còn nhiều câu hỏi không thể giải đáp được vì sao. Thật sự trong lòng em, anh chiếm 1 vị trí rất lớn, nhưng không 100% vì vẫn còn có gia đình, cuộc sống, bạn bè,... Có lẽ rằng em không đem đến hạnh phúc cho anh? thì hãy để cho người khác đem đến cho anh. Dù rằng mình đã chia tay, nhưng em vẫn biết đau pha lẫn cùng niềm hạnh phúc khi thấy anh hạnh phúc bên người. Dù lòng còn thương, nhưng chân em không quay về. Dù mình đã xa nhau thật rồi và anh không muốn em quan tâm đến cuộc đời của anh nữa, nhưng em vẫn muốn làm người nhìn anh từ xa để biết anh sống thế nào, để thấy anh cười trong hạnh phúc mới. Vì cuộc đời của anh giờ không còn có dấu chân của em nữa, em chỉ có thể nói rằng "em cảm ơn tình yêu của anh, em xin lỗi tình yêu của anh và chúc anh hạnh phúc".