Còn nhỏ, con chỉ chăm chăm xem các đoạn quảng cáo. Lớn lên một chút, con xem văn nghệ thiếu nhi, nhưng quả thật tìm “đỏ con mắt” mới có những chương trình ở lứa tuổi mầm non, chưa kể một số chương trình “coi không được” vì các ca sĩ nhí bị “chín ép” nhiều quá. Dần dần, con “lấn sân” sang các bộ phim hoạt hình “hạng nhẹ” như Vì đặc thù công việc, tôi có nhiều thời gian cùng xem phim với con, kịp thời giải thích cặn kẽ cho con những tình tiết khó hiểu và đưa ra lời khuyên, đúc kết bài học phù hợp với nhận thức của bé. Con tôi nắm bắt rất nhanh, ứng dụng khá chính xác vào các tình huống và một điều thấy rõ nhất là vốn từ của bé phong phú hẳn.
Nhưng rồi chỉ trong khoảnh khắc chủ quan, lơ là việc kiểm soát mà khi nhìn lại, tôi giật mình khi con đã… đi một bước dài. Bé tự chọn phim hoạt hình “hạng nặng” để xem vì đã giảm hào hứng với dạng phim cũ. Hết rô bô rồi đến siêu nhân, siêu anh hùng, thậm chí siêu sao chơi con quay, đua xe… hấp dẫn vô cùng! Một số bộ phim còn có trò chơi đố vui qua điện thoại, tích điểm đổi quà tặng, được phát đi phát lại ra rả suốt ngày như mời gọi bọn trẻ tham gia.
Khổ hơn, xen giữa những bộ phim có những đoạn quảng cáo cho món đồ chơi “ăn theo” phim đó, thậm chí chẳng liên quan gì, như đĩa bay, máy bay, xe hơi leo tường… với giá “trên trời”. Tạm thời tôi đang cắt giảm giờ xem tivi của con bằng cách khi con xem xong một bộ phim thì tới lượt mẹ hay cha xem chương trình của người lớn. Và tôi hạn chế tối đa việc cho bé xem những đoạn quảng cáo đồ chơi hay các phim sắp chiếu vì lo sợ những phim mới sẽ tiếp tục cuốn hút bé vào ma trận…
Tôi lo lắng, không biết vài năm nữa làm thế nào để ngăn chặn con xem những chương trình truyền hình mang lại… tác dụng không mong muốn.
Thái An