Tôi cũng phải thừa nhận là đôi khi tôi cũng hoang mang và cảm thấy xấu hổ về cách cư xử của thằng bé, nhất là khi nó mặc váy xòe.
Tôi có một cậu con trai 4 tuổi, nó thừa hưởng tất cả những nét đẹp của bố mẹ. Ai nhìn thấy nó cũng phải khen nó đáng yêu. Nhưng với mọi người trong nhà tôi thì nó là thằng bé kì quặc. Cứ mỗi sáng thức dậy là nó chạy lại tủ quần áo, lấy cái váy xòe của chị gái nó để mặc và vừa đi dạo quanh nhà vừa hát nghêu ngao.
Khi đi siêu thị hay đi mua đồ cùng mẹ, con trai tôi không chỉ chọn ô tô, siêu nhân hay súng bắn mà lại chọn cả búp bê, gấu bông. Những con búp bê hay gấu bông nào càng ngộ nghĩnh thì nó càng thích. Cu Tít và cu Bi là hai đứa bạn gần nhà cùng tuổi nó, nhưng nó cũng thích sang nhà bé Na chơi, bởi đơn giản, bé Na có nhiều búp bê và gấu bông hơn 2 cậu bạn kia.
Con trai tôi thích đến lớp mẫu giáo, thích tham gia các hoạt động văn nghệ, đặc biệt là các tiết mục múa hát. Không phải nó có năng khiếu gì, vì nó hát rất dở, mà bởi vì các hoạt động văn nghệ thì thường được mặc nhiều váy áo đẹp, có những đôi giày xinh xinh như giày múa ba lê. Các vị phụ huynh khác luôn buồn cười khi thấy con trai tôi, họ thường khen: “thằng bé thật xinh”, nhưng tôi biết, họ đang ngấm ngầm cho rằng thằng bé… không bình thường. Ngay cả cô giáo cũng bảo rằng, ở lớp, con tôi thích chơi với các bạn gái hơn. Mọi người trong gia đình tôi rất lo lắng về giới tính của thằng bé và thường cảm thấy xấu hổ khi đi đón bé. Riêng chỉ có hai vợ chồng tôi là thấy điều đó hoàn toàn bình thường. Với vợ chồng tôi, thằng bé phát triển hoàn toàn bình thường và nó có cuộc sống riêng của nó. Nó cũng thích chơi bóng đá và đá rất hay. Chồng tôi thường ngắm say sưa mỗi khi nó chơi bóng ở trong sân. Đôi khi, nó tự diễn kịch một mình và đóng cả hai vai: vai 1 cô gái trẻ bị bọn cướp bắt giữ và vai cảnh sát trưởng dũng cảm, oai phong. Con tôi cũng thích chơi ô tô. Có những lúc nó mặc váy xòe của chị gái và ngoan ngoãn ngồi chơi ô tô một mình tới hàng tiếng đồng hồ. Cũng có khi nó “ga lăng” giúp đỡ các bạn gái nhiệt tình, nhưng cũng có lúc nó bị phạt vì đánh bạn gái.
Nhiều khi tôi cũng tự hỏi, liệu con trai mình có thực sự bình thường hay không. Nhưng cô giáo của bé đảm bảo với chúng tôi rằng: “… bé phát triển hết sức bình thường, thậm chí còn tình cảm hơn những bé trai khác. Mong là các đứa trẻ trong lớp khác cũng phát triển bình thường như đứa trẻ này”. Cô giáo còn khuyên chúng tôi không nên xét đoán và nên chấp nhận óc sáng tạo của con. Thú thực là khi nghe cô giáo nói vậy tôi thấy nhẹ nhõm cả người.
Tôi cũng phải thừa nhận là đôi khi tôi cũng hoang mang và cảm thấy xấu hổ về cách cư xử của thằng bé, nhất là khi nó mặc váy xòe. Nhưng tôi có một niềm tin rằng con trai tôi không có vấn đề gì về giới tính, và tôi tin sau này lớn lên nó vẫn sẽ là một thằng con trai đích thực. Tại sao vậy? Bởi mặc dù thích mặc váy xòe, thích chơi búp bê… nhưng con tôi vẫn phát triển hoàn toàn bình thường. Nó khỏe mạnh và vẫn có ý thức mình là con trai. Hơn nữa nó cũng rất tình cảm, biết yêu thương tất cả mọi người trong nhà và bạn bè.
Chúng tôi không khuyến khích con làm tất cả những gì để giống như một bé gái thực sự, nhưng cũng không ngăn cấm con thái quá hoặc phạt khắt khe mỗi khi con muốn một món đồ chơi hay làm một hành động con gái. Nhưng tôi hy vọng rằng, khi bé lớn lên, cùng với sự quan tâm của những người thân và những người xung quanh, bé sẽ vẫn là “thằng bé’ theo đúng giới tính của mình. Và tôi luôn tin tưởng vào lời nhận xét của cô giáo.
Theo Afamily