Đó là thư tình của cậu chàng học trên con bé một lớp, tán tỉnh con gái tôi bằng giọng văn dưới điểm trung bình của đám nhóc tuổi teen. Trời ơi, con nít giờ yêu sớm vậy sao? Ngày xưa, mãi đến năm 17 tuổi tôi mới rụt rè gửi đi bức thư tình đầu tiên của mình, mà ngôn ngữ trong thư cũng e ấp chứ đâu có bạo dạn như “thằng quỷ nhỏ” này. Chưa gì hết mà trong thư nó đã đòi hôn đứa con gái vàng ngọc của tôi. Đọc thư, tôi vừa buồn cười, vừa tức. Nén lòng lắm, tôi mới trả bức thư vào chỗ cũ mà không làm to chuyện, không tìm đến trường cho “thằng quỷ” kia một trận cho biết phải trái…
Năm con bé năm tuổi, vợ tôi mất trong một tai nạn giao thông. Làm “gà trống nuôi con”, tôi chẳng sợ cực sợ khổ, chỉ đau đầu mỗi cái vụ giáo dục giới tính cho con. Bà con thân thuộc là nữ cũng ở hết dưới quê, lúc có chuyện, tôi chẳng biết nhờ vả ai. Nhiều lúc, tôi lâm vào cảnh dở khóc dở cười…
Năm đó, con bé chừng bảy tuổi. Bữa ấy chủ nhật, tôi đang ngồi đọc báo thì trời mưa, con bé xin tôi ra trước nhà tắm mưa. Tắm một lúc thì nó chạy vào, vẻ mặt ngơ ngác hỏi một câu làm tôi toát hết mồ hôi: “Ba ơi! Cái cục ngộ ngộ của thằng Bo (thằng bé hàng xóm, tắm mưa chung) là cái gì? Sao con không có vậy ba?”. Chuyện này nó đã hỏi tôi từ hồi đi mẫu giáo, lúc ấy tôi hoãn binh bằng câu nói muôn thuở: “Lớn lên con sẽ biết!”. Lần này, thấy không thể hoãn binh được nữa, tôi vất vả cả buổi để giải thích cho con rằng, đó là sự khác biệt giữa con trai và con gái, chỉ có con trai mới có “cái cục gì”, con gái không có… Nghe tôi giải thích xong, nó phán một câu làm tôi té ngửa: “Vậy là ba cũng có cái cục gì, đúng không?” .
Vài tháng sau, chẳng biết nghĩ gì mà nó chạy lại hỏi tôi một câu hỏi “té ghế” nữa: “Ba ơi, ba với mẹ làm sao mà sinh ra con?”. Trời ạ, câu này còn khó hơn mấy câu hỏi cuối của chương trình “Ai là triệu phú?”. Lần này, tôi “nổ” với con bé một câu chuyện “trong mơ”, đại khái: ba và mẹ yêu nhau, một người đàn ông và một người đàn bà yêu nhau và cùng ở chung một nhà sau một thời gian sẽ tự động sinh ra em bé. Nó có vẻ chấp nhận câu chuyện của tôi, sau đó lại “truy” tiếp: “Lúc đầu con ở trong bụng mẹ đúng không?” - “Đúng” - “Vậy rồi con chui ra bằng cách nào?” - “Thì… thì… bác sĩ mổ bụng mẹ, lấy con ra rồi may lại”…
Năm 12 tuổi, con tôi có kinh nguyệt lần đầu. Giờ nhớ lại, tôi vẫn rùng mình. Bữa ấy, con chạy tới gặp tôi mếu máo: “Ba ơi! Sao tự nhiên con bị chảy máu”. Phát hiện ra nguyên nhân, tôi lật đật chạy tới tiệm tạp hóa, đỏ mặt mà mua “đồ bảo hộ” về cho con. Mua về rồi tôi mới tá hỏa phát hiện ra là bản thân mình… cũng không biết cách dùng. Loay hoay cả buổi, toát hết mồ hôi, tôi và con mới thành công. Sau đó, tôi muối mặt gọi điện cho một đồng nghiệp nữ, nhờ cô ấy đến hướng dẫn cho con tôi nguyên nhân kinh nguyệt và một số kiến thức vệ sinh phụ nữ.
Rồi con bé dần dần lớn lên, càng ngày càng phổng phao. Giờ con tôi đã biết ngại, không còn chạy tới hỏi khó “Ba ơi, ba hỡi!” như ngày xưa nữa. Nhưng thà nó cứ lí la lí lắc hỏi khó, tôi còn mừng. Đằng này nó cứ im ỉm khiến tôi lo muốn chết. Phim ảnh, sách báo, internet làm con nít bây giờ lớn nhanh quá. Con gái tôi đã ra dáng thiếu nữ. Tôi lo đủ chuyện, lo con thiếu hiểu biết về giới tính, lo con bị mấy “thằng quỷ sứ” dụ dỗ yêu sớm, không biết cách tự bảo vệ mình… Nói thẳng thì sợ vẽ đường cho hươu chạy, mà không nói thì sợ hươu chạy lạc đường. Với lại, là đàn ông, mở miệng nói mấy chuyện đó với con gái, tôi sợ con sẽ ngại và bản thân mình cũng ngại. Tôi phải làm sao bây giờ?
Lê Văn Quang