Cún là con trai út trong nhà, năm nay 10 tuổi, đang học lớp 5. Tư chất khá thông minh, Cún thường đưa ra những câu hỏi về sự kiện xảy ra xung quanh, hay những điều chưa hiểu ở lớp học, đôi lúc làm cho bố... bí rị không thể trả lời.
Bố xem Cún như một người bạn nhỏ. Hằng ngày, bố thường dành một khoảng thời gian nhất định để trao đổi, chỉ bảo và đùa giỡn với Cún. Cũng có khi cùng xem tivi, rồi nhân đó hai bố con tranh luận về tình huống, về nhân vật đóng trong phim. Có lẽ nhờ đó mà Cún rất dạn dĩ, lém lỉnh và sẵn sàng "sửa sai" bố khi Cún phát hiện. Mới rồi, Cún đã "nắn gân" bố, khiến bố phải giật mình.
Hôm ấy, chuẩn bị đi làm, dắt chiếc xe ra tới sân, bố mới chợt nhớ đã quên lấy cái máy chụp hình kỹ thuật số để trên lầu, là phương tiện không thể thiếu cho công việc, nên gọi với vào nhà giọng hối thúc liên hồi:
- Cún ơi... Cún ơi! Lên lầu lấy giùm bố cái máy chụp hình, nhanh chân lên đi con!
- Dạ! – tiếng đáp nhanh nhảu của Cún vọng ra.
Cầm cái máy ra sân, chân Cún đi cà nhắc. Trao cho bố xong, Cún mở miệng nói:
- Bố hối gấp quá, con chạy lật đật nên vấp phải bậc thang té đau ghê!
- Ấy chết! Thế cái máy của bố có bị gì không?
Cún ngước mắt nhìn bố, buông lời trách nhẹ:
- Bố yên tâm đi, cái máy chẳng sao đâu, vì con té lúc chạy lên lầu. Nhưng tại sao bố chỉ lo cho cái máy mà chẳng lo cho con? Lẽ ra, bố phải hỏi chân con có sao không mới phải. Thế là bố quý cái máy hơn con rồi!
Nghe xong câu nói, bố liền nhận ra sự vô tâm. Quả thật, Cún đã trách quá đúng, bố lo cho cái máy mà quên mất cái chân đau của con mình. Bố đã xin lỗi Cún liền khi ấy. Sau buổi làm về, bố mua cho Cún một món đồ chơi. Bố muốn cảm ơn Cún về bài học biết quan tâm đến người khác. Từ nay, bố sẽ chu đáo và ân cần hơn.
Theo afamily.vn