Tôi và anh yêu nhau khi cả tôi và anh đều đã có gia đình. Tôi có chồng và một cô con gái 5 tuổi, xinh xắn và thông minh, còn chồng tôi tuy không đẹp trai nhưng là một người đàn ông hiền lành và thương yêu vợ con hết lòng.
Tôi lấy anh cũng chỉ vì sự bồng bột của tuổi trẻ, cứ nghĩ rằng một người đàn ông ổn định về công việc và nhà cửa thì sẽ có hạnh phúc. Thế nhưng qua thời gian, qua năm tháng tôi mới cảm nhận được rằng tình cảm của tôi với chồng không thật sự xuất phát từ tình yêu thật lòng mà cũng chỉ là sự yên ổn trong cuộc sống gia đình, đó là suy nghĩ từ phía tôi. Tình cảm với chồng những lúc gần gũi sao mà khó khăn thế, trách nhiệm nhiều hơn là tình yêu.
Rồi tôi và anh đã gặp nhau trong một lần họp ở cơ quan. Anh đã để ý và tìm cách tiếp cận tôi, nhắn tin và gọi điện cho tôi rất nhiều. Rồi thời gian thấm dần và tôi và anh đã yêu nhau từ lúc nào. Thấm thoát đã được hơn một năm. Anh cũng đã có vợ và hai đứa con (một trai, một gái) các cháu cũng chỉ gần 10 tuổi thôi nhưng cuộc sống vợ chồng anh gặp rất nhiều điều không mấy hạnh phúc và sóng gió.
Anh và vợ đã ly thân với nhau rất nhiều lần, lúc thì một năm lúc thì 2 năm, nhưng vì trách nhiệm với con cái nên anh đã phải cố gắng quay về với vợ. Tình cảm của anh với tôi là tình cảm thật lòng, anh yêu tôi và tôi cũng yêu anh. Vì sao tôi lại có thể khẳng định về cuộc sống gia đình anh lại như vậy, vì đó là từ những lời chân thành mà mẹ anh đã nói với tôi.Bà cũng rất buồn về hoàn cảnh của vợ chồng anh.
Giờ đây tôi cảm thấy rất mệt mỏi và căng thẳng vì hoàn cảnh của tôi và anh bây giờ lại đang rất bi đát. Tôi đang mang trong mình giọt máu của anh, lúc đầu tôi và anh rất hạnh phúc và mong muốn có đứa bé này nhưng thời gian suy nghĩ lại cả tôi và anh ấy cùng thấy không mấy ổn thoả, vì về phía anh vẫn chưa ly dị vợ và vẫn còn 2 đứa nhỏ, cũng rất mệt mỏi và căng thẳng với anh. Còn về phía tôi, chồng tôi là người tốt. Cả chồng tôi và con tôi đều không có tội, vậy nếu tôi để lại đứa bé thì tôi sẽ cảm thấy rất day dứt và có tội với 2 người, họ không có tội mà, người có tội là tôi. Nếu bỏ đi đứa bé tôi cũng sẽ mang mặc cảm tội lỗi vì đã bỏ đi đứa con ruột thịt của mình, cái thai mới được hơn 1 tháng.
Thật sự giờ đây tôi đang trong trạng thái bị khủng hoảng, bị stress, bị ức chế không có lối thoát. Tôi và anh đã nói chuyện với nhau để đưa ra giải pháp tốt nhất có thể giữa 2 đứa và cuối cùng chúng tôi quyết định phải bỏ, cho dù trong thâm tâm 2 đứa không muốn điều đó xảy ra. Tôi mới chuyển công tác, thời gian và sức lực cần nhiều để dành cho công việc, tôi có phải là người tham lam?
Tôi muốn gửi dòng tâm sự này đến toà soạn, mong một lời góp ý chân thành, một lời gợi ý nào đó thấu đáo hơn, bởi vì giờ đây tôi không thể nghĩ ra được điều gì cho chính bản thân mình cả.
Nhiều lúc bi quan chỉ muốn chết thôi, tôi nói thật lòng mình vì tôi ngu nên mới đẩy mình vào hoàn cảnh như thế này. Giờ trách gì mình cũng đã quá muộn, tôi mong toà soạn hãy giúp tôi có hướng đi đúng đắn càng sớm càng tốt (Trang Anh).
Có nhiều khi quyết định một việc gây cho ta một vết đau, nhưng thật sự, chúng ta lại cần và có trách nhiệm với những vết đau đó.
Bạn có nghĩ nếu giữ lại đứa trẻ, bạn sẽ gánh chịu sự căng thẳng đến cuối cuộc đời. Được nhìn thấy đứa trẻ lớn lên là một hạnh phúc nhưng hạnh phúc đó sẽ là không trọn vẹn khi trong ý thức bạn luôn cảm thấy hối hận và dằn vặt. Vô thức bạn sẽ có sự quan tâm khác biệt cả tiêu cực lẫn tích cực với đứa trẻ. Điều đó cũng không tốt cho sự phát triển của trẻ.
Bên cạnh đó, tôi cảm nhận bạn và người kia đều không xác định được tương lai của mối quan hệ giữa hai người. Mỗi người đều có những lý do “chính đáng” để không đưa ra kết thúc cụ thể cho mối quan hệ đó.
Lúc này, chính là lúc bạn cần xem xét lại tất cả các mối quan hệ vì tương lai của mình. Cân nhắc mối quan hệ ngoài luồng và tương lai của nó, nhìn lại mối quan hệ vợ chồng để có quyết định dứt khoát. Nếu không giải quyết được cái gốc của mọi vấn đề này, tôi nghĩ không chỉ một lần bạn cần đến lời khuyên của các chuyên gia tâm lý.
tư vấn bởi Công ty tư vấn tâm lý An Việt Sơn.
------------------------------