Định hướng nghề nghiệp cho con là vấn đề các bậc cha mẹ luôn xem trọng. Tuy nhiên trong thực tế, không phải lúc nào cha mẹ và con cái cũng có chung một cách nghĩ, cách nhìn nhận về nghề nghiệp tương lai của con. Từ số báo này, CN bắt đầu mở cuộc trao đổi với chủ đề “ ”, kính mời bạn đọc viết bài tham gia ý kiến. Nên để con tự do chọn nghề hay cha mẹ phải định hướng cho con? Nếu hướng nghiệp cho con thì phải “hướng” như thế nào? Con cái có nên nghe theo sự sắp đặt của cha mẹ hay cứ tự do chọn ngành nghề của mình yêu thích bất chấp ý kiến của cha mẹ?...
Bài tham gia trao đổi xin gửi về địa chỉ e-mail: .
Tối qua, tôi đã không kìm được giận dữ với đứa con gái độc nhất của mình. Đã hơn năm, sáu năm qua, từ khi ra dáng một thiếu nữ, con tôi chưa hề bị cha quát mắng nặng thế. Lần này, nó chẳng thèm khóc hay sợ hãi như lúc nhỏ, mà cứ trừng mắt thách thức nhìn tôi. Ánh mắt ấy của nó làm cả đêm tôi mất ngủ...
Vợ tôi trách tôi quá nóng tính, quá cộc cằn. Tôi cũng biết, để dạy một đứa con gái đang học lớp 12 - cái độ tuổi mới lớn đầy thất thường - thì cần phải khéo léo, nhẹ nhàng. Nhưng tôi chẳng thể giữ được bình tĩnh…
Chiều qua, khi tôi đang làm việc, cô giáo chủ nhiệm gọi điện thoại, than phiền rằng con tôi học hành ngày càng sa sút. Cô có cảm giác con tôi - dù rất thông minh - nhưng lại xem nhẹ việc học hành. Tối về đến nhà, tôi lên phòng tìm con để nói chuyện thì thấy nó đang tập hát: người thì mặc một chiếc váy kỳ dị, ngắn cũn cỡn, chân thì nhảy nhót lưng tưng theo nhạc, mồm thì gào lên những câu nhảm nhí: “ ?”. Lúc ấy, tôi không thể nhịn nổi nữa, con cái gì mà không lo học hành đàng hoàng, suốt ngày mộng làm ca sĩ. Vợ tôi mà không lên can kịp thì chắc tôi đã đập luôn cả dàn máy nghe nhạc của nó…
Từ năm lớp 9, con tôi đã tự đặt ra mục tiêu của đời mình: trở thành một ca sĩ nổi tiếng. Và cũng từ đó, nó dồn mọi tâm lực của mình để biến giấc mơ thành sự thật. Nghe ở đâu dạy thanh nhạc, dạy vũ đạo là nó tìm mọi cách để theo học. Để có tiền đóng học phí, khi thì nó nài nỉ xin tôi, lúc thẽ thọt xin mẹ nó, khi thì tự tiết kiệm mà đóng. Năm ngoái, nó còn dám dối cha mẹ, nói là xin tiền đi học thêm nhưng thực ra là học vũ đạo. Đi học không chưa đủ, nó còn mua cả đống băng đĩa về nhà để bắt chước, vừa hát vừa nhảy như con loi choi, suốt ngày tra tấn cha mẹ với những loại nhạc nhảm nhí…
Dồn hết tâm lực cho ước mơ ca sĩ nên con tôi học hành ngày càng sa sút cũng là điều dễ hiểu. Thời cấp II, con tôi không là học sinh xuất sắc thì cũng là học sinh giỏi. Đến cấp III, nó suốt ngày lẹt đẹt học sinh khá với trung bình. Ba mẹ la mắng, đốc thúc học hành thì nó bảo: “Con chỉ cần học hết cấp III là được. Sau khi tốt nghiệp, con sẽ đi hát kiếm tiền. Học giỏi, tốt nghiệp đại học chưa chắc kiếm được nhiều tiền bằng đi hát”. Tôi và mẹ nó đã làm đủ mọi cách, từ đích thân kèm cặp đến thuê gia sư giỏi, để mong con học khá lên. Nhưng khi con đã không muốn học, chúng tôi đành chào thua…
Suy cho cùng, ước mơ làm ca sĩ của con tôi cũng là một ước mơ bình thường, chính đáng. Tuy nhiên, với suy nghĩ giản đơn của tuổi trẻ, nó chẳng lường được hết những khó khăn, trắc trở sẽ gặp trên con đường làm ca sĩ. Thử hỏi, trong vô số thanh niên muốn làm ca sĩ nổi tiếng, liệu có mấy người thành công? Giọng hát, sắc đẹp, tài chính, vận may… thiếu một trong những cái đó thì đừng mơ chạm đến ánh hào quang danh vọng. Vẻ ngoài dễ coi, chất giọng vừa đủ để hát karaoke, gia đình không giàu có…, chỉ có mỗi niềm tin, đường nào cho con tôi thành ca sĩ nổi tiếng? Hơn nữa, con đường nghệ thuật không ít cạm bẫy, với bản lĩnh của một đứa trẻ chỉ học hết cấp III, chắc gì con tôi không sa ngã?
Sau một vài lần đoạt giải nhỏ trong các cuộc thi văn nghệ của trường, con tôi càng thêm niềm tin trở thành ca sĩ. Nó luôn ra vẻ mình là một ca sĩ thực thụ. Nó ăn mặc “mát mẻ” hơn lúc trước, đi chơi là trang điểm thật đậm, ngay khi đi học chính khóa cũng trang điểm nhẹ. Đáng lo nhất là gần đây nó còn có cả người yêu. Tôi và mẹ nó hỏi dò đám bạn thì được biết anh chàng người yêu này cũng thuộc dạng ăn chơi có tiếng trong trường.
Tôi và vợ đã dùng hết mọi cách mà nó vẫn không chịu từ bỏ ước mơ của mình. Chúng tôi chỉ mong con mình sẽ học đại học, tìm một việc làm yên ổn, rồi lấy chồng sinh con. Con đường thành ca sĩ quá xa vời và phù phiếm. Nhưng mặc cho tôi nghiêm khắc quát nạt, vợ tôi mềm mỏng khuyên nhủ, con tôi vẫn... trơ trơ. Có những lúc nó còn hăm dọa rằng nếu chúng tôi không chấp nhận hướng đi của nó, nó sẽ ra ngoài ở riêng… Không khí gia đình tôi lúc nào cũng căng thẳng, càng ngày con tôi càng xa rời cha mẹ. Đêm qua tôi làm dữ không chỉ do nóng giận, mà còn là sự bất lực của tôi, khi phải trơ mắt nhìn con bước sai đường…
Nguyễn Nam