Tôi là con một trong gia đình cha mẹ là công chức, tuy không giàu có nhưng kinh tế gia đình khá ổn định. Khi chuẩn bị hết cấp III, ba mẹ đã định hướng và “trải sẵn thảm đỏ” khi dự định cho tôi thi vào Học viện Hành chính, lúc tốt nghiệp sẽ vào cơ quan của cha tôi làm việc. Nhưng vào năm lớp 12, khi đăng ký dự thi đại học, máu phiêu lưu tuổi trẻ của tôi đã khiến dự định của cha mẹ tan thành mây khói…
Lúc ấy, tôi muốn một công việc tự do, thoải mái, có cơ hội để thể hiện khả năng của mình miễn là kiếm được nhiều tiền. Tôi mơ mộng đến việc mình sẽ mở một công ty riêng, thỏa chí kinh doanh theo ý thích. Và bất chấp những lời khuyên nhủ của cha mẹ, tôi quyết định đăng ký dự thi vào ngành quản trị kinh doanh.
Ba mẹ tôi khuyên nhủ không được, đành phải chiều ý tôi. Sau đó, tôi thi đậu đại học và trở thành sinh viên ngành quản trị kinh doanh. Học đại học được khoảng một năm, vì muốn khẳng định bản thân nên tôi tìm việc làm thêm để có thu nhập vừa khỏi ngửa tay xin tiền ba mẹ, vừa tích lũy kinh nghiệm cho tương lai. Biết chuyện, ba mẹ tôi không cho phép, khuyên tôi nên dồn sức cho việc học, nhưng tôi khăng khăng cãi cha mẹ, quyết tâm đi làm thêm. Cả năm thứ hai đại học, lúc thì tôi phục vụ quán cà phê buổi tối, lúc thì làm gia sư, lúc phát tờ rơi. Đến năm thứ ba, nhờ lanh lẹ nên tôi được một công ty tư nhân nhận vào làm nhân viên phát triển thị trường. Sau vài tháng làm việc, thu nhập của tôi tăng lên đến gần 3 triệu/tháng - khoản thu nhập đáng kể đối với một sinh viên.
Tôi dành dụm được ít tiền, hùn vốn với mấy đứa bạn mở một quán cà phê nhỏ để thoả mộng làm chủ của mình. Vừa công việc ở công ty, vừa coi sóc quán cà phê, tôi càng ngày càng bận rộn và xao lãng việc học ở trường. Một lý do nữa khiến tôi lười học là vì tâm lý tự mãn, cảm thấy mình đã giỏi, đã kiếm được tiền thì còn học nữa để làm gì. Đến năm thứ tư, vì nghỉ nhiều quá nên tôi bị cấm thi hàng chục môn. Phần chán học, phần lười trả nợ môn, phần phải đi làm… cuối cùng tôi bỏ học. Rời trường đại học, tôi vào đời với hành trang lủng củng: mớ kiến thức không ra ngô ra khoai ở trường, kinh nghiệm vài năm lăn lộn làm thêm và ánh mắt buồn của ba mẹ.
Không lâu sau, quán cà phê của tôi càng lúc càng ế ẩm, nhóm bạn hùn vốn với nhau bắt đầu bất đồng ý kiến. Cuối cùng, quán phải đóng cửa và tôi mất sạch vốn liếng.
Tôi tiếp tục năn nỉ xin ba mẹ một khoản vốn để mở công ty riêng. Phần thương con, phần cũng muốn tôi có sự nghiệp nên ba mẹ hỗ trợ 200 triệu. Có tiền, tôi mở một công ty kinh doanh nhỏ và bắt đầu kinh doanh. Tuy nhiên, do quá trẻ, lại thiếu chuyên môn cũng như kinh nghiệm nên sau một năm cầm cự, công ty của tôi phá sản.
Từ đó đến nay, không bằng cấp, kinh nghiệm lại chỉ ở “tầm vi mô” qua những lần kinh doanh thất bại nên tôi cứ long đong làm thuê hết công ty nhỏ này đến công ty nhỏ khác, lương tháng ba cọc ba đồng. Có những giai đoạn thất nghiệp, tôi còn phải muối mặt về nhà ăn bám lương hưu của ba mẹ...
Giật mình ngoảnh lại thì tuổi tôi đã ngoài 30, tuổi trẻ dần trôi qua mà sự nghiệp vẫn là con số không tròn trĩnh. Nhìn lại bạn bè cùng học đại học năm xưa giờ đã là ông này bà kia, ít nhất thì cũng có một nghề cứng trong tay, tôi chạnh lòng ghê gớm. Giá như ngày xưa tôi nghe lời ba má, đừng ham làm mà bỏ học, có lẽ, đời tôi đã khác?
Lê Tú
>>