Lần nào tôi cũng dặn con phải biết thương và nhường nhịn em. Lần này câu trả lời khác quá nên tôi ngạc nhiên hỏi lý do. Ốc Bươu trả lời ngay: “Tại có em, em sẽ giành với con”. Tôi ngạc nhiên hơn: “Giành gì vậy con?”. Ốc Bươu hiền nói: “Thì giành tài sản đó”.
Tôi suýt té ngửa. Tối đó tâm sự với chồng, tôi nhận lỗi đã quá chủ quan, cho rằng con còn nhỏ không biết gì nên trước mặt con, có lần tôi trách cứ mẹ đã “tặng” của cải cho các con không công bằng. Cuộc tranh cãi diễn ra ngắn thôi nhưng kết thúc bằng câu nói của mẹ tôi mà có lẽ đã in sâu vào tâm trí non nớt của Ốc Bươu: “Rút kinh nghiệm, hai chị em bây mỗi đứa sinh một đứa con thôi để khỏi tranh giành tài sản với ai hết”.
Tôi buồn bã nhận ra một lời nói hay hành động thiếu cân nhắc của người lớn có thể vô tình phá hỏng những gì mà trước đó người lớn đã dày công giáo huấn con.
Đỗ An