Nhiều người đứng về phe “sớm” chủ yếu dựa vào trải nghiệm thời niên thiếu hoặc từ sự thành công trong việc “cách ly” một thiểu số bạn trẻ nào đó. Đến giờ vẫn còn lắm thiếu nữ cho rằng nắm tay, hôn nhau, thậm chí ngồi chung yên xe là có thể mang thai. Vấn đề là con số những tờ giấy trắng luôn nhỏ bé so với số đông còn lại có nhiều nguy cơ nhiễm hoặc đã nhiễm từ khuya. Như vậy, không thể bảo “con tôi chẳng biết gì chuyện trai gái mà chẳng chết thằng tây nào” rồi nghĩ số đông cũng nghĩ và làm như vậy.
Những ai ủng hộ phe “sớm”còn rơi vào chính mâu thuẫn do họ vạch ra. Đơn giản nếu cho không nên vẽ sớm, vậy lúc nào thì nên? Nói cách khác lấy mốc nào để đánh trống khai trường tình dục thì đúng điệu? Thực tế cho thấy, có cả sinh viên đại học chữ nghĩa đầy mình hay không ít đôi tân lang tân nương đến sát nút giờ động phòng hoa chúc, vẫn mù tịt kiến thức giới tính, chứ chưa nói tình dục. Vậy với những nạn nhân “học hành không đến nơi đến chốn” này gọi là trễ hay sớm?
Thật ra cách xác định chính xác, đáng tiếc, lại dựa vào chính thời điểm “ăn cơm trước kẻng”. Một cô học trò chưa biết gì về tình dục, vừa “thất thân” với bạn trai trong khách sạn, trong khi chỉ vài ngày trước nếu có ai đề cập việc giáo dục giới tính với cô sẽ có nhiều ý kiến khó chịu “vẽ đường hươu chạy”.
Chúng ta đang tự làm khó ở vấn đề thời điểm: dạy sớm thì lo trẻ hư mà lần lữa quay đi quay lại, chưa kịp dạy trẻ đã… hư mất rồi. Lại là cuộc đua giành phần thắng tạm gọi giữa phe “thiện” và “tà”. Công minh mà nói, nếu so tốc độ… dowload thì phe “tà” gồm đủ phim ảnh, diễn đàn, mạng sex thừa sức cho phe “thiện” đuổi hụt hơi.
Đợi lúc học trò nắm tay vào nhà nghỉ mà mang việc phân định sớm - muộn ra bàn có phần ngớ ngẩn. Không may hậu quả xảy ra, chẳng hạn có thai và phá thai, thì tiếc rẻ sớm - muộn càng khó nghe. Người ta nhân danh sự an toàn mà quên rằng an toàn của chính tình dục cần hơn sự an toàn nhờ không biết gì về tình dục.
Theo afamily.vn