Tôi và anh ấy vốn là bạn thân của nhau lúc bé. Sau này lớn lên, tình bạn của chúng tôi trở thành tình yêu. Chúng tôi thật sự yêu nhau và tôi đã dành hết những gì mình có cho anh ấy. Chúng tôi mơ ước sẽ cùng nhau tạo dựng tương lai.
Chúng tôi bắt đầu nảy ra ý định làm ăn chung, dành dụm số tiền cho đến khi nào đủ khả năng sẽ làm đám cưới. Những tưởng sẽ có một kết thúc có hậu nhưng khi mẹ tôi biết chuyện, không cho chúng tôi làm ăn chung, vì mẹ sợ tôi sẽ bị mất hết. Thế là ước mơ của chúng tôi không thực hiện được, chỉ vì câu nói của mẹ tôi: "Hai đứa chưa là gì của nhau hết, nên sẽ không có chuyện làm ăn chung xảy ra!".
Tôi sợ anh buồn vì câu nói của mẹ tôi, nên cố gắng an ủi. Nhưng càng an ủi, càng quan tâm anh càng không trả lời. Anh im lặng mãi. Tôi bắt đầu lo sợ cho tương lai hai đứa, anh nói rằng không có gì xảy ra, quan hệ chúng ta vẫn bình thường. Tôi biết anh nói vậy cho tôi an tâm, nhưng trong lòng anh bất ổn, anh mất hết niềm tin ở tôi. Chúng tôi phát sinh mâu thuẫm từ đó. Tôi đã nói lời chia tay trong lúc nóng giận.
Nghĩ lại tôi thấy hối hận về lời nói của mình lúc đó. Chúng tôi trở lại làm bạn thân nhưng vì tình cảm vẫn dành cho nhau, nên anh và tôi vẫn thân mật. Sau này anh gặp khó khăn về kinh tế, anh không nói nhưng lại nhận sự giúp đỡ của người khác.
Anh bắt đầu ra sống riêng do yêu cầu của mẹ anh nhưng vô tình đây là cơ hội cho anh và cô ấy. Cô ấy lo cho anh rất nhiều, từ nơi ở cho đến việc ăn uống hàng ngày. Cô ấy đã có chồng, một con và lớn tuổi hơn anh rất nhiều. Tôi không sao hiểu nổi tại sao anh phải làm vậy, phải chăng anh mang ơn cô ấy quá nhiều và đây là sự trả ơn của anh dành cho cô ấy?
Trong khi đó, mọi người, gia đình anh ấy, bạn bè anh giấu tôi tất cả. Đến khi tôi biết mọi chuyện, tôi đã quá nóng giận và đòi "tự tử" để anh suy nghĩ lại. Anh vẫn quan tâm tôi nhưng tôi quá thất vọng về anh vì anh đã thay đổi quá nhiều.
Tôi cảm thấy danh dự mình đang bị người ta bán rẻ. Chúng tôi không liên lạc nữa, tình bạn cũng không còn và thật sự tôi không muốn điều này xảy ra.
Tôi vẫn muốn anh ấy là bạn như thời còn đi học nhưng với những chuyện đã xảy ra giữa tôi và anh, liệu có trở lại như xưa được không? Hãy giúp tôi tỉnh táo và bước đi tiếp (Nguyễn Phương).
Một cốc nước đầy đổ đi sao có thể lấy lại như cũ được phải không. Bạn và anh ấy đã có thời gian khá dài để hiểu nhau và yêu nhau. Hai bạn đã chia tay, anh ấy có cuộc sống riêng và bạn cũng vậy nên việc anh ấy không nhờ tới sự giúp đỡ của bạn về kinh tế cũng là điều dễ hiểu. Bất kỳ một người đàn ông nào cũng sẽ làm như vậy.
Còn mối quan hệ của anh ấy và cô gái thì bạn cũng chưa thể biết rõ là tình cảm của anh ấy dành cho cô ấy là thế nào. Anh ấy quyết định qua lại với cô gái kia vì bất cứ lý do gì thì đó là lựa chọn của anh ấy. Chắc hẳn anh cũng đã lường trước những gì có thể xảy ra và kết cục khi quan hệ với một người đã có gia đình lại lớn tuổi hơn anh ấy.
Bạn chỉ có thể đứng trên phương diện là một người bạn để phân tích và khuyên can. Bạn nghĩ sự tự tử của bạn có đủ sức kéo anh ấy lại, khi chính anh ấy không muốn điều đó.
Bạn thất vọng về anh ấy, nhưng có lẽ anh ấy có lý lẽ riêng cho hành động của mình. Không chỉ có bạn mà cả người thân đều lo lắng cho tương lai của anh ấy. Tuy nhiên chẳng ai sống thay cho anh ấy được, tự bản thân anh ấy phải biết điều này để tự mình điều chỉnh cách sống.
Bạn cảm thấy danh dự của mình bị bán rẻ. Không ai có thể lấy danh dự của ai đi bán trừ trường hợp người đó bán đi danh dự của mình. Chính vì vậy bạn không nên quá suy nghĩ về vấn đề này.
Việc bạn băn khoăn không biết hai người có thể trở là bạn như thời còn đi học sau bao chuyện xảy ra thì điều này quả là khó trả lời bởi câu trả lời phụ thuộc vào chính suy nghĩ và hành động của hai người.
Nếu như hai bạn thật sự mong muốn điều này thì nó sẽ không khó tuy nhiên cũng cần có thời gian.
tư vấn bởi Công ty tư vấn tâm lý An Việt Sơn.