Sau này lớn, con hiểu lúc đó thực lòng con quý con mèo hơn cái tô, sợ giẫm con mèo đau chớ không nghĩ tới việc cái tô dễ bị va đập, dễ bể.
Ngày hôm qua, con tình cờ đi với bạn vào một quán cà phê. Bất ngờ, cách một khoảng bên kia là chồng con, cùng với một cô gái khá xinh, thời trang, nói chuyện sôi nổi và thân tình lắm.
Con đứng sững ngay tại chỗ, nghe trong tim mình vang lên một tiếng “choang”, một cái gì sắp sửa rớt xuống, bể tan tành. Con vòng tay ôm lấy cái bụng bầu, cố gắng gượng dừng lại, đứng vững. Cái tô kiểng của con không thể rớt bể, không thể chịu va đập, phải không mẹ? Con cố gắng bước thẳng tới, đi ngang qua bàn họ ngồi, vẫn đủ sức mỉm cười “chào anh, chào chị” rồi mới ngồi xuống cùng với nhóm bạn. “Con mèo – chồng” mặt đổi sắc. Con cười nói với bạn bè mà khóe mắt muốn rách ra vì liếc tới bàn họ. “Con mèo – chồng” giải thích gì đó, rồi đưa cô ta ra cửa (hơi lâu, chắc là phải nhiều lời rồi đây), rồi quay vào bàn con, rồi cười chào đám bạn và nói giả lả gì đó về chuyện đối tác làm ăn, chuyện cần bàn bạc…
Mẹ ơi, suốt cuộc đời một người đàn bà, có khoảng bao nhiêu cú va đập đau đớn như thế? Có phải trong tất cả những lần va đập tình cờ ấy, mình đều phải đem thân mình ra mà che chắn, bảo vệ lấy những thứ quý giá, mỏng manh dễ vỡ của đời mình? Có phải cả mẹ và con, chúng ta luôn là những người-đàn-bà-đang-bưng-cái- tô-kiểng, luôn là những người sợ rằng va đập thì rớt bể, và sự trưởng thành chỉ có nghĩa là biết rằng con mèo có thể di chuyển, có thể tránh né, thậm chí có thể bỏ chạy mất dạng, còn cái tô thì không?
Hương-gio@...