Tối qua con cầm viên phấn vẽ vẽ lên cánh cửa tủ, mẹ nhắc: “Con đừng làm thế”, nhưng con không nghe mà vẫn cứ vẽ, bực quá mẹ quát: “Mẹ nói rồi, tại sao con vẽ hoài vậy?”. Con tỉnh queo đáp: “Mẹ ơi, em Bin cũng vẽ hoài đó mà”. Mẹ xẵng giọng: “Em còn nhỏ không biết nên mới vẽ vậy; con là chị, thấy em làm sai phải la em chứ”. “Nhưng sao có lần con la em, mẹ lại la con?”, giọng con khẽ khàng. Thấy thế mẹ liền hạ giọng: “À con nói nhẹ nhàng thôi, chứ đừng quát tháo, to tiếng với em”. Con nhìn mẹ trân trân, rồi nói trong tiếng khóc nức nở: “Vì sao hồi nãy mẹ cũng to tiếng với con?”.
Ở lứa tuổi mẫu giáo, con rất thích bắt chước. Từ rày về sau, dù bị chi phối bởi bất cứ điều gì, mẹ hứa sẽ cố gắng luôn là một người mẹ nhã nhặn trước mặt con cái.
Song Nghi