Hằng ngày, ngoài giờ học ở trường, về nhà hai con tôi có một khoảng thời gian nhỏ để xem truyền hình. Nhưng tôi quan niệm truyền hình chỉ là một kênh giải trí thụ động nên không bao giờ khoán trắng con cho chiếc tivi. Buổi sáng cuối tuần, tôi cho con tham gia sinh hoạt thường xuyên tại đội nhóm trẻ em và thanh thiếu niên ở công viên Tao Đàn. Buổi chiều, tôi đưa con đi bơi hoặc chơi các đồ chơi tự chế ở nhà. Con trai thì ba đã sắm cho bộ đồ nghề thợ mộc, kềm cắt, dao bào, gỗ gộc đủ cả. Con gái thì có tranh tô màu, giấy xếp hình, đất nặn, nồi niêu xoong chảo bằng đất nung… (dĩ nhiên là khi con chơi luôn trong tầm ngắm của mẹ). Buổi tối, sau khi tự học và làm các bài tập về nhà, các con có thể đọc sách văn học thiếu nhi, sách khoa học mà con yêu thích rồi đi ngủ.
Thỉnh thoảng các cháu cũng xin mẹ mua cho một món đồ chơi như yoyo hay rôbốt trái cây như các bạn trong trường học… nhưng tôi thường lắc đầu dứt khoát và tôi không thấy có gì phải “tội nghiệp” con ở đây.
Tôi thường nói: “Con hãy nhìn chung quanh mình xem, có nhiều bạn nhỏ và các cụ già đang đi ăn xin ngoài đường, đói khát rất cần một miếng ăn… trong khi có nhiều đứa trẻ cứ đòi hỏi ba mẹ cho tiền để mua đồ chơi, chơi tí rồi vứt". Thế là thay vì cho tiền con mua đồ chơi, tôi khuyến khích con tận tay giúp đỡ những mảnh đời bất hạnh. Mỗi năm gia đình tôi đóng góp những đồ dùng hay đồ chơi của con cho các tổ chức xã hội để làm công tác từ thiện. Tôi tin, khi cha mẹ định hướng và hành động vì cái tâm hướng thiện, con trẻ sẽ học được nhiều điều.
Tôi cho rằng sự nghiêm khắc, cứng rắn của người mẹ trước bao vấn nạn trong xã hội mà con trẻ phải đối mặt hằng ngày không chỉ đơn giản là phim hoạt hình hay game online… sẽ khiến con trẻ chùn bước trước mọi yêu sách. Thương con không thể đánh đồng với cách nuông chiều con vô lối và đáp ứng mọi đòi hỏi của con. Tôi bước bên con như một người bạn cảm thông, nhưng ánh mắt tôi nhìn con đi sẽ là ánh nhìn của một người mẹ nghiêm khắc mà tha thiết yêu thương.
Thụy Hiền