Rồi con lại ngẩng mặt lên đưa đôi má phúng phính hồng cho mẹ hôn. Con nói: “Mẹ hôn con đi, con còn dẻo lắm nè!”. Mẹ phì cười: “Sao không phải là thơm, mà lại dẻo?”. Con chu môi: “Dẻo… nên mẹ hôn hoài hổng bị móp méo!”. Lý sự của cậu bé lên 5 làm mẹ chào thua: “Ừ, dẻo thiệt, hôn hoài vẫn còn y nguyên”.
Mai là sinh nhật con, mẹ dọn dẹp nhà cửa để làm bữa tiệc gia đình nho nhỏ, nên mệt đừ. Đang ngồi thở dốc, con đi học về vội nhảy vào lòng mẹ. Mẹ ôm siết con trai yêu dấu vào lòng. Con chợt nói: “Bữa nay con biết mẹ già yếu rồi, mẹ ôm con mà mẹ run run… Mẹ ráng chờ con, lớn lên, con đi làm có tiền nuôi mẹ”. Mẹ nghe con nói mà lòng chợt nhẹ tênh… Bao nỗi mệt nhọc tan biến. Dù có thể điều ấy còn rất xa, dù có thể mẹ sẽ không chờ đợi được, hay cũng có thể ngày đó chẳng bao giờ có… nhưng mẹ rất vui, bởi con biết nghĩ đến người khác. Cảm ơn con trai, được gần bên con bao giờ cũng là hạnh phúc, là niềm vui. Con chính là mùa xuân vĩnh hằng của mẹ.
Dương Yêu