Mẹ không thể nào bình tâm khi nhìn thấy suốt ngày con cứ giấu mình vào lặng câm như thế. Con cứ chịu đựng nỗi đau một mình mà không muốn sẻ chia với ai.
Mỗi sáng, con vẫn ngồi ăn những món mẹ nấu, vẫn chọn những màu áo tươi tắn để đi làm, vẫn quay đầu cười chào tạm biệt mẹ khi dắt xe ra cổng, rồi còn tinh nghịch đòi mẹ phải làm món này món kia chiều về cho con ăn… Nhưng con ơi, làm sao mà mẹ không nhìn thấy đôi mắt con ngày một u buồn, làm sao mà mẹ không nghe tiếng con thở dài se sắt, làm sao mà mẹ không đau xót khi thấy con tự nắm chặt bàn tay mình, cắn chặt môi để ngăn tiếng nấc…
Hãy để mẹ được cùng con đi qua nỗi đau nghẹn đắng này. Đừng cố giấu mình trong nỗi cô độc chịu đựng của riêng con. Lần nào mẹ vừa mở lời, con cũng vội vã lảng sang chuyện khác. tình yêu đã làm cho con nghiêng ngả. Mẹ hiểu con từng kỳ vọng nhiều vào tình yêu này. Mẹ cũng biết ký ức đổ vỡ của gia đình đã khiến con từng sợ hãi tình yêu. Mẹ nhớ con gái nhỏ bé khóc vùi trong lòng mẹ khi bạn con hỏi ba con đâu, sao không làm cho con một cánh diều… Nhưng rồi con đã gặp được một người con yêu chân tình và tin chắc đó là tình yêu bền vững. Thế rồi, người con yêu bỏ đi trong sự im lặng, để lại con chơi vơi, hụt hẫng.
Mẹ hiểu những mất mát mà con phải gánh chịu. Con nhớ không, hai mẹ con mình đã cùng nhau đi qua những gieo neo sóng gió của cuộc đời. Mẹ mong con được hạnh phúc biết bao, nhưng nhiều chuyện trong cuộc đời đâu phải lúc nào cũng theo ý mình. Hãy chấp nhận điều đó, con còn có mẹ, rồi cũng có lúc mẹ tin rằng con sẽ gặp được niềm vui đích thực.
Nếu lòng con đau, hãy chia sẻ với mẹ! Đừng một mình chịu đựng nỗi đau. Đừng trốn mẹ để ngồi một mình khóc nghẹn giữa đêm, đừng cố cười mà trong lòng héo hắt.
An An (TP.HCM)