Con còn bé, ngọng nghịu và không đủ vốn từ để có thể diễn đạt suy nghĩ thành lời, nhưng ánh mắt con nhìn mẹ là nhiều câu hỏi lớn: Mẹ ơi, có trẻ con nào không có lỗi? Mẹ ơi, lỗi của con, mẹ có cần phải đánh? Mẹ ơi, sao mẹ lại đánh con?
Ừ thì con hay nghịch phá; ừ thì có nhiều lúc con là bé lì, nhưng mẹ cứ tưởng tượng và ghê sợ chính mình: một con người trưởng thành và to lớn; một người có thừa khả năng diễn đạt và phân tích sao lại có thể dùng vũ lực làm bầm tím da thịt con mình, một đứa trẻ trong sáng, ngây thơ chỉ biết nghịch phá theo cảm tính, không có khả năng tự vệ, thậm chí chưa đủ ngôn ngữ để diễn đạt một câu nói bình thường.
Ừ thì có những lúc mẹ mang căng thẳng từ đâu đó về nhà; ừ thì “thương cho roi, cho vọt”, nhưng cứ tưởng tượng hình ảnh con tức tưởi khóc với khuôn mặt non tơ nhạt nhòa nước mắt hay lồng ngực mỏng thổn thức trong giấc ngủ, mẹ lại căm ghét tên hung thần trong chính mình.
Mẹ đã trách cứ, mắng nhiếc, xỉ vả chính mình; mẹ đã xin lỗi con, nhưng tim vẫn nghẹt lại khi nhận nụ cười trong veo, ánh mắt độ lượng của con. Mẹ đã có những đêm khó ngủ để day dứt nhớ ánh mắt ấy.
Tha thứ cho mẹ nhé, mẹ xin lỗi con trai.
Trâm Oanh