Hồi còn khỏe, chính má tôi là người đi mua sắm các thứ để chuẩn bị đổ bánh: bột, đường, trứng. Còn khuôn đổ bánh thì phải đi mượn đúng cái khuôn của nhà bác Tám ở quê.
Má rất coi trọng chuyện làm bánh, lo Tết cho gia đình. Bà sắp đặt, tính toán rất chu đáo và tỉ mỉ. Má thường chuẩn bị đầy đủ mọi thứ từ chiều và bắt đầu đổ bánh vào ban đêm. Cơm nước xong là mọi người bắt tay ngay vào việc. Đánh trứng, bột đã có con trai, con rể. Còn đổ bánh chỉ một mình má đảm đương. Má nói sợ con dâu, con gái lơ là, bánh hư hết. Má ngồi bếp, chăm chút từng cục than hườm trên lửa, từng chút dầu thoa khuôn, từng cái bánh một… Đổ xong, má xếp bánh lên mâm và đặt lên một bếp lửa khác có ủ tro để sấy. Sau đó, má bỏ bánh vô quả có lớp lang, để theo đó mà lấy bánh cho người nhà ăn hay dọn mời khách. Cái cách má nâng niu từng cái bánh, cho thấy má rất quý thứ bánh quê này. Tết, nhờ chuyện làm bánh thuẫn của má mà gia đình tôi thêm đầm ấm và rộn ràng.
Cả nhà xúm xít bên má và vây quanh bếp lửa, xuýt xoa theo từng vỉ bánh mới ra lò. Đêm tháng chạp dường như ấm hẳn. Những năm sau này, má yếu mệt không thể đảm đương chuyện bánh trái, nên việc đổ bánh dịp Tết không còn nữa.
Thành phố nơi tôi đang ở đã qua những đợt mưa dầm ảm đạm. Trong không khí chộn rộn của những ngày cuối năm, tôi ngậm ngùi, thèm muốn được sống lại khung cảnh bình yên và đầm ấm của gia đình mình ngày xưa, khi còn có má trên đời.
Phương Quỳnh