Tôi không biết nên lựa lời từ chối sự “chăm sóc” của ông thế nào cho phải. Vừa mới ở được mấy hôm chẳng lẽ giờ lại đưa con về ngoại?
Có người thắc mắc sao không gửi về nội, làm tôi cũng khó xử, chả lẽ lại nói họ có thiết tha, quan tâm đâu mà gửi về. Hôm vợ chồng tôi về quê bốc mộ cho cụ từ hôm trước, đêm hôm sau ông nội cháu “quan tâm”: “Mẹ con mày không phải ra đâu, dính lạnh về nó khóc quấy lại điếc tai”. Chồng tôi đứng đó giả vờ không nghe thấy, có lẽ anh cũng ngại khi bố mình không hề biết rằng cháu nội không được đưa về do trời mưa rét.
Niềm vui và hạnh phúc lớn nhất của ông là được uống rượu tụ tập cùng bằng hữu, còn lại chẳng gì là cần thiết kể cả vợ con, cháu chắt. Thế rồi ông bị đau bụng phải đi cấp cứu, phát hiện sán chui vào lá gan do uống nhiều rượu và ăn đồ không chín kỹ. Nằm viện mất tháng trời thì ông được cho về với chỉ định của bác sỹ: Phải kiêng rượu một năm, tháng đến viện khám một lần cho đến khi hết tổn thương gan thì thôi.
Cả nhà bàn nhau đưa ông đến ở với chúng tôi để cách ly bạn nhậu. Tôi bỗng nảy ra ý định nhờ ông trông con giúp. Tôi cho con ăn, chỉ nhờ ông để mắt đến nó thôi. Mẹ con tôi sẽ được gần nhau, ông cũng thêm gần gũi cháu. Khi nào con đủ tuổi rưỡi tôi cho đi trẻ. Và thế là bắt đầu những ngày tôi buồn muốn khóc vì có cảm giác mình đang đầy đọa con.
Trời rét căm căm thế này mà ông bế nó ra đường không mặc áo ấm. Tôi có dặn nhưng ông bỏ ngoài tai. Giầy của cháu rơi mất lúc nào ông cũng không hay, thi thoảng ông còn mặc kệ cho nó đi chân đất. Ông chỉ nhăm nhăm có chỗ nào hay, nơi nào bán rượu ngon để tìm đến uống, cháu buồn ngủ mặc kệ, để nó gật gù rũ rượi. Chiều tôi về nhà áo con ướt hết vì phải tự cầm sữa uống và làm đổ hết cả ra.
Ông mới xuống được ba hôm với cháu mà nó đã ốm do thiếu ngủ và viêm mũi, viêm họng. Nó ốm tôi dỗ dành mãi chẳng chịu ăn cháo, đến giờ phải đi tôi nhờ ông bón hộ, nhờ ông cho uống sữa thì ông khó chịu ra mặt. Tôi đi dọc đường mà ức trào nước mắt.
Tôi rất muốn con gần gũi nhà nội nhưng họ cứ thế này, chính bản thân tôi cũng không thể gần nổi. Nói với chồng thì động đến tự ái cao ngút trời của họ. Ông thì không bảo là không trông được, nhưng ông cứ “đày” nó để chúng tôi thấy thôi.
Mấy hôm trước con bé đi ngoài, nhưng ông không rửa đít cho cháu. Tôi về thấy con vừa thối vừa bẩn nhoe nhoét, không dám nói sợ ông giận ông bỏ về mình lại mang tội. Tôi bảo chồng. Tối về anh hỏi thì ông bảo rửa nhưng mà nó kêu buốt ko cho rửa. Ra là nước nóng ông để pha chè hết, giữa trời lạnh 14 độ này ông rửa cho nó bằng nước lã. Tôi đi làm mà chẳng có tâm trí nào làm việc. Thương con ở nhà vừa rét vừa đói.
Hôm nay có người hàng xóm mách tôi là ông để cháu ngủ ở nhà một mình và ra ngoài đi chơi. Sao có những người vô tâm đến thế.
Theo Afamily