Mẹ biết, con mẹ học giỏi, xinh đẹp nhưng lại hoàn toàn cô đơn.
Con vẫn thường nói với với bạn bè: “Bố mẹ tớ đang ở bên Mỹ. Bao giờ học xong phổ thông, tớ cũng sang đó”. Nhưng mẹ biết điều đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra.
Mẹ chỉ biết nhờ bác Hà nuôi nấng và chăm sóc con. Con lớn lên, không bố mẹ, không anh chị em, không họ hàng bên cạnh. Vì thế con cũng ít chơi với các bạn, lặng lẽ học và giam mình trong thế giới trầm lặng và cô đơn. Mỗi lần thấy con như vậy, mẹ chỉ biết nghẹn đắng trong lòng. Chỉ có một điều an ủi lớn nhất là con gái mẹ càng ngày càng xinh đẹp và học giỏi.
Hôm qua mẹ nghe bác Hà nói, bố mẹ người yêu con hỏi về bố mẹ đẻ của con bao giờ ở Mỹ về, để hai bác ấy sang thưa chuyện. Con sẽ chỉ ậm ừ: “Con sẽ hỏi lại bố mẹ con...” mà chẳng biết đến bao giờ. Giá như mẹ đã chết đi, con đã trả lời dễ dàng hơn rồi chăng?
Mẹ không biết đến khi nào mới kể cho con nghe được tâm sự của lòng mẹ. Mẹ cũng chỉ là một đứa con bị bỏ rơi, được hai vợ chồng ở Hải Dương nhận về nuôi. Thực ra mẹ cũng không dám oán trách gì ông bà cả, nhưng về sau mẹ mới nghe nói, họ nhận nuôi mẹ cũng chỉ vì thầy bói phán rằng: “Phải nhận con nuôi, làm ăn mới phất”.
Mẹ về nhà đó ở, lớn lên trong tủi phận, thành osin từ lúc nào không biết. Mẹ cũng thầm cám ơn nhờ ông bà đó mà mẹ được nuôi nấng. Và rồi... Mẹ chỉ nhớ khi mình mới 16 tuổi, một đêm ông bố nuôi mò vào giường và đòi hỏi. Lúc đó mẹ thực chẳng biết gì đến chuyện trai gái, chỉ ra sức chống cự và la hét. Bà mẹ nuôi nghe thấy, đã vội chạy sang, đánh đuổi mẹ còn hơn con chó, vu cho mẹ tội: “quyến rũ chồng người khác”.
Khi con được 2 tháng, mẹ đã thuê bác Hà chăm nom con. Mẹ còn phải đi kiếm tiền để con không phải thiếu một thứ gì, không thua kém bất kỳ một đứa trẻ nào. Có khác chăng, con chỉ thiếu cha, thiếu mẹ... Điều này cũng khiến mẹ đau lòng và trăn trở, nhưng chưa biết nên giải quyết thế nào. Vì tiền không thể mua được điều này.
Bác Hà chạy đến chỗ mẹ khóc sướt mướt vì hôm qua con đã nghe lỏm được cuộc điện thoại mẹ gọi cho bác ấy. “Đến bao giờ em mới chịu cho con bé biết mình là mẹ nó?”
“Không bao giờ đâu chị ạ. Nếu biết nó có mẹ làm điếm, liệu có ai lấy nó nữa không?”.
Con đã tra hỏi, vặn vẹo bác ấy và kết thúc bằng một câu lạnh lùng: “Đừng bao giờ nhận một đồng xu nào của người ấy nữa”. Bác kể con đã đóng cửa phòng, không ngủ và khóc cả đêm. Mẹ nghe thấy thế chỉ thấy nghẹn đắng trong lòng. Đúng là không thể giấu giếm mãi mọi chuyện.
Mẹ chỉ muốn chạy ngay đến, ôm chặt lấy, quỳ xuống dưới chân con. Bác Hà khuyên mẹ hãy đến gặp con để hai mẹ con được đoàn tụ, nhưng mẹ sợ...
Theo Giadinh.net