vợ chồng tôi chung sống với nhau được 5 năm nhưng trong 5 năm đó tôi cực khổ vô cùng. Chúng tôi có một đưa con gái được 3 tuổi. Tôi làm vợ làm mẹ khi tôi mới là sinh viên năm thứ hai của một trường đại học.
Một cô gái quê vô cùng khờ khạo không biết gì cả nhưng cuộc đời đưa đẩy cho tôi gặp anh. Khi mới quen, anh tỏ ra rất hiền hậu, trí thức nhưng thật sự bên trong không phải như tôi nghĩ. Sau này về chung sống tôi mới biết được anh không nghề nghiệp, trình độ học thức. Tôi coi đó là điều không quan trọng mà tôi thấy anh thương hai mẹ con tôi. Vừa làm mẹ vừa làm vợ nên cuộc sống vô cùng khó khăn. Anh bảo tôi hãy nghỉ học đi làm và lo cho con, nhưng tôi cương quyết không đồng ý vì mẹ tôi nói rằng: "Chồng con đẹp, lịch lãm nên ra ngoài có rất nhiều người theo đuổi. Con không học sau này nó bỏ con giữa chợ biết lấy gì mà sống hả con". Tôi nghe lời mẹ tiếp tục học tiếp nhưng hàng tháng mẹ vẫn chu cấp cho tôi đầy đủ vì anh thất nghiệp nhờ bà nội trông cháu giùm trong thời gian đó.
Trong cuộc sống vợ chồng tôi hoàn toàn tin tưởng ở anh, mọi chuyện tôn trọng quyết định của anh. Tiền mẹ cho tôi không dám dùng đến nhiều vì để dành tiền mua sữa cho con. Mẹ tôi không hề biết chồng tôi thất nghiệp. Ngày tôi thi tốt nghiệp là ngày tôi thật sự rất đau khổ và không còn tâm trí nào học để thi. Tôi biết anh có người phụ nữ khác. Anh và người đó đã có với nhau một đứa con trai nhỏ hơn con tôi một tuổi. Vì thương anh và sợ con mất cha nên một lần nữa tôi để cho anh quyết định tất cả. Anh nói cho anh thời gian để bỏ cô ấy và trở về với mẹ con tôi.
Thế nhưng tôi thật sai lầm bởi hết lần này đến lần khác mà mọi chuyện chẳng có gì thay đổi. Đến một ngày tôi không chịu đựng được cuộc sống bên chồng nên quyết định ra ngoài sống để có thời gian chăm sóc con và níu kéo anh về bên tôi.
Sự thật rất phũ phàng là khi ra ngoài ở được gần 10 tháng thì mọi chuyện còn tệ hơn tôi nghĩ. Anh và cô ấy càng khắng khít với nhau hơn trước. Anh đi về bên cô ấy còn nhiều hơn lúc trước (nằm bên tôi mà lúc nào anh cũng nghĩ về cô ấy, điện thoại nói chuyện xưng hô vợ chồng với nhau mà lòng tôi đau như ai cắt). Có lần anh bảo tôi hãy cầm mấy triệu này ra lo cho con, để cái quán cà phê lại cho anh và cô ấy quản lý.
Tôi ngậm ngùi và khóc nói: "Đúng cô ta giàu hơn em. Mẹ con em không đem lại cuộc sống dầy đủ cho anh nên anh phải đối xử mẹ con em như vậy".
Mặc cho tôi nói gì thì anh cũng bỏ ngoài tai. Anh và cô ấy tổ chức đám cưới ở dưới quê cô đó, nhưng không có bố mẹ chồng tôi. Sau này đổ bể mọi chuyện, mẹ chồng tôi cũng không còn thương tôi như trước, trước mặt nói xấu cô ấy sau lưng thì nhận cô ấy làm dâu, còn cho chồng tôi và cô ấy vào ở trong cái phòng mà trước kia vợ chồng tôi đã chung sống.
Tôi buồn chán hận đời, hận chồng tôi tàn nhẫn, nỡ đối xử với mẹ con tôi như vậy. Cuối cùng, tôi với anh chia tay nhau, ra đi cái gì tốt đẹp nhất anh cũng giành lấy, kể cả cái xe, để lại cho mẹ con tôi một chiếc xe lúc nào cũng hư và không có giấy tờ.
Tôi bảo anh mỗi tháng chu cấp cho con một triệu nhưng anh nói không có tiền.Tôi ra ngoài ở riêng, tuy cuộc sống cũng vất vả, nhưng dù sao tôi cũng có một công việc ổn định tại một công ty, lương đủ để hai mẹ con sống.
Mỗi lần nhìn con mà nước mắt tôi cứ tuôn trào. Tôi phải làm sao để vượt qua nỗi khổ về tinh thần như thế này. Hiện tại tôi với anh chưa ly dị. Mỗi lần anh tới gặp con chở con đi chơi tôi không thể nào chịu được. Tôi xin tòa soạn cho tôi lời khuyên, tôi nên làm gì bây giờ. Thật sự tôi không muốn con tôi lúc nào cũng nhớ tới cha. Tôi năm nay được 25 tuổi, anh 27 tuổi (Huyền Nhi).
Lúc này bạn cần soi xét thật kỹ tình cảm của bạn dành cho chồng. Đó có phải là tình yêu hay chỉ là sự tự ái do bị chồng từ bỏ trước. Để giữ được gia đình không chỉ cần sự cố gắng của bạn mà còn là do chồng bạn. Hiện tại anh ấy đã chọn sống bên người phụ nữ khác nên bạn có níu kéo cũng chỉ làm khổ mình. Vì vậy bạn nên dứt khoát chia tay.
Việc chia tay không ảnh hưởng đến con mà quan trọng là cách ứng xử sau khi chia tay mới là điều có thể ảnh hưởng đến con của bạn. Do vậy bạn đừng sợ ảnh hưởng đến con mà không dứt khoát chia tay.
Lúc này bạn cần một nơi để làm chỗ dựa, một nơi để chia sẻ, không đâu tốt nhất là mẹ của bạn. Bạn đừng sợ mẹ sẽ buồn vì trước sau gì mẹ bạn cũng biết, khi đó mẹ bạn còn đau lòng hơn. Bạn hãy tâm sự với mẹ mọi chuyện để được an ủi, được chia sẻ.
Bạn cũng có thể tính đến phương án về sống chung cùng mẹ để bản thân đỡ vất vả. Trong quá trình nuôi cháu bạn có thể giải thích cho con là dù bố mẹ không ở cùng nhau nhưng bố mẹ vẫn yêu thương con, điều đó sẽ giúp con bạn cân bằng về tâm lý trong quá trình trưởng thành.
tư vấn bởi Công ty tư vấn tâm lý An Việt Sơn.