Tôi là một người phụ nữ được đã có gia đình và có đã có con. Tôi và chồng tôi đã yêu nhau từ khi học đại học, ra trường cùng động viên nhau tạo dựng sự nghiệp, và lấy nhau. Chúng tôi đã cùng nhau tự lập, tự lo trang trải cuộc sống, trải qua những vất vả mà có lẽ sẽ ít ai vượt qua được và cũng đã tạo cho mình một chỗ đứng trong xã hội.
Chồng tôi là người rất yêu thương vợ con, ngoài công việc anh ấy chỉ biết đến vợ và con. Nhưng anh ấy là một người gia trưởng, không màu mè và rất thực tế, thẳng thắn. Tôi nhận thấy điều đó từ ngày yêu anh. Tính cách ấy luôn cho tôi cảm thấy tin tưởng tuyệt đối vào anh. Nhưng có lẽ cũng vì vậy mà nhiều khi tôi có cảm giác như chỉ là vật sở hữu quý giá của anh và làm mọi việc theo ý muốn của anh. Dần dần, tôi cũng không còn gặp gỡ bạn bè, người thân (gia đình tôi ở xa).
Cuộc sống chắc cũng không có gì nhiều nếu như chúng tôi không chuyển về sống cùng bố mẹ anh ấy. Trong gia đình, nhiều khi tôi có cảm giác như mình là một người thừa, bị lạc lõng cô lập. Chồng tôi vốn đã khô khan, ít khi chia sẻ với tôi điều gì. Cuộc sống của tôi cũng có nhiều chuyện buồn, tôi cũng không thể chia sẻ với ai kể cả chồng. Buồn, mệt mỏi, tôi chỉ biết âm thầm chịu đựng và khóc một mình.
Rồi tôi gặp anh ấy. Anh là người điềm đạm, chín chắn và cũng đã có gia đình như tôi. Chúng tôi cùng chia sẻ về công việc và rất hợp nhau trong công việc, dần dần, chúng tôi trở nên thân thiết. Mỗi lần tôi gặp chuyện gì anh đều giúp tôi và tôi có cảm giác mình được chia sẻ những chuyện vui buồn, được che chở. Rồi tôi và anh đã yêu nhau từ lúc nào, và lần đầu tiên tôi có thể chia sẻ những nỗi buồn, nỗi đau với một người mà tôi có thể cảm nhận được những cảm giác của nhau.
Tôi biết rằng như vậy là sai, vì tôi và anh đều đã có cuộc sống riêng rồi. Xã hội và bản thân tôi không bao giờ chấp nhận cho chuyện này. Đau đớn và dằn vặt, tôi tìm cách rời xa anh, xoá số điện thoại của anh, tìm một công việc ở thật xa để tôi và anh không còn cơ hội gặp nhau. Việc rời xa nhau dường như đã làm cho cả hai mất thăng bằng. Tôi cảm giác như tôi không còn là mình nữa.
Tôi thật sự không biết phải làm sao. Tôi không muốn làm chồng tôi tổn thương, nếu chồng tôi biết về tình cảm của tôi chắc rằng sẽ không chụi đựng nổi, giống như cái cây lớn lên vững chãi và chưa từng bị tổn thương thì một vết cắt cũng sẽ làm cho đau đớn và khó lành được.
Còn với anh ấy cũng vậy, tôi cũng không muốn làm anh ấy tổn thương, vì cuộc sống của anh ấy từ nhỏ đã phải chụi nhiều mất mát, thiệt thòi, cuộc sống riêng cũng có những trục trặc và làm cho anh ấy mệt mỏi.
Tôi chỉ mong tôi và anh là chỗ dựa tinh thần cho nhau, nhưng nếu ngày nào đó anh ấy thay đổi tôi cũng vẫn mong cho anh ấy hạnh phúc, và mong rằng anh ấy không để bị thêm những vết thương cho trái tim ngày càng chai sạn.
Lúc này đây trong lòng tôi đang ngổn ngang, tôi như người mất phương hướng, không biết phải làm sao. Tôi luôn phải sống trong sự dằn vặt, nhớ thương, lo lắng và cảm giác như chúng đang làm cho tôi bị rối bời về tình cảm cũng như trong mọi việc hiện tại. Viết lên những dòng tâm sự này tôi chỉ mong được chia sẻ và tìm cho mình được một hướng đi đúng đắn (Tâm Tâm).
Bạn đã có một hướng đi đúng đắn cho chính mình. Chỉ có điều, hướng đi đó chắc chắn làm bạn có đôi chút mệt mỏi như bạn đang cảm nhận.
Đầu tiên, hãy hiểu thật sâu vì sao bạn lại bước vào con đường như vậy, có như vậy mới có định hướng cụ thể cho bản thân, để sau này, bạn không còn chông chênh nữa. Chính bạn cũng đã nhận thấy giữa bạn và chồng có một khoảng cách nhưng lại không có hành vi tích cực để xóa nhòa khoảng cách đó. Ngược lại, bạn lại tích tụ, dồn nén cảm xúc của mình để rồi lạc bước. Điều vấp phải không phải riêng bạn mà là sự sai lầm của đa số mọi người. Đó là sự thiếu chia sẻ, không vượt qua được bản thân để bộc lộ những ẩn ức của mình đối với người bạn đời. Nguyên nhân đơn giản đó lại là nguồn gốc của phần lớn các cuộc chia tay. Tuy nhiên, nói là đơn giản nhưng thực sự lại rất khó để thực hiện. Chỉ có điều, bạn hiện là người trong cuộc, do đó bạn sẽ thấm thía được vấn đề để vượt qua.
Hãy nói chuyện với chồng, chia sẻ cảm xúc của bạn, xả hết những ẩn ức mà bạn đã dồn nén suốt bao lâu. Mặc dù chồng bạn là người khô khan và có vẻ tất cả các ông chồng đều như vậy sau một thời gian dài hôn nhân, thì việc bạn gợi mở, chia sẻ và trao đổi sẽ khiến anh ấy quan tâm.
Đừng chỉ kể lể, kêu ca trong suốt cuộc nói chuyện, mà hãy trao đổi, đó mới là điều quan trọng. Nói cái mà bạn cảm giác về chồng, về bản thân mình. Hỏi anh ấy có gì không hài lòng về bạn, có thể anh ấy sẽ không nói, nhưng hãy khơi gợi để anh ấy bộc lộ. Điều quan trọng nữa của cuộc nói chuyện là sự chia sẻ chứ không phải theo hướng chỉ trích tội lỗi của nhau. Nhớ điều đó để tránh làm cuộc nói chuyện thất bại và bạn sẽ không đủ dũng cảm cũng như chồng bạn không đủ kiên nhẫn để có những lần sau.
Về người đàn ông kia, hai bạn đã dừng lại, nhớ về nhau như những người bạn, tránh gặp gỡ như hiện nay là điều hợp lý. Như thế, dần dần tình cảm mà hai người đang có sẽ trở về đúng ngưỡng của nó. Vì bạn đang dồn nén ức chế ở nhà, lại có thể sự giải tỏa đối với người đàn ông kia, do đó bạn rối bời và nhớ thương là điều bình thường. Nhưng chỉ một thời gian nữa, mọi thứ sẽ trở về như cũ.
tư vấn bởi Công ty tư vấn tâm lý An Việt Sơn.