Mật mã Tây tạng - Tập 9 - chương 67 - Phần 1 - nụ hôn biệt ly

Có một sự thật hiển nhiên, Lữ Cánh Nam đã đánh giá cao năng lực thả lỏng của Trác Mộc Cường Ba, sau một thời gian dài tinh thần ở trạng thái căng thẳng, nay đột nhiên thả lỏng, cả cánh tay gã run lên nhè nhẹ, lúc cắt chỗ thịt bị hoại tử, dao mổ đưa xuống, chỉ nghe "xẹt", một tia chất lỏng bắn vọt lên đầy mặt Trác Mộc Cường Ba.

Gã còn chưa kịp phản ứng gì, lại một tiếng "xẹt" nữa vang lên, nhưng mùi máu tanh quen thuộc đã khiến gã tức thì ý thức được mình vừa gây ra chuyện ngu ngốc gì rồi. Lữ Cánh Nam cũng nói: "Hả? Anh cắt vào động mạch của tôi rồi?"

Trác Mộc Cường Ba lập tức lại trở nên căng thẳng, luống cuống dùng cánh tay quệt đi vệt máu loang lổ trên mặt, hoảng loạn lấy băng gạc, kẹp cầm máu, bao nhiêu trình tự, bao nhiêu bước thực hiện đều quên sạch sành sanh, càng tệ hơn nữa là, thời gian dùng phương pháp băng bó tăng áp này không thể quá lâu, nếu thiếu máu trong thời gian dài, rất có thể cả cẳng chân Lữ Cánh Nam sẽ bị hoại tử. Trong lúc hoảng loạn, Trác Mộc Cường Ba liếc nhìn gương mặt Lữ Cánh Nam, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi chảy thành dòng từ trên tóc mai xuống má, khóe miệng khẽ run run, nhưng cô vẫn gắng gượng nở một nụ cười. Bấy giờ gã mới sực nhớ ra, hiệu lực của thuốc tê sớm đã dứt từ lâu rồi, cũng có nghĩa là, gần như suốt một nửa quá trình cắt bỏ tổ chức cơ bị hoại tử, Lữ Cánh Nam vẫn luôn ở trạng thái tỉnh táo tuyệt đối. Cô hoàn toàn cảm nhận được mỗi lần lưỡi dao trong tay gã cắt xuống, mỗi lần tay gã chạm phải vết thương; vậy mà cô không chỉ không phát ra bất cứ tiếng rên rỉ nào, còn giữ cho cơ thể không nhúc nhích để phối hợp với gã. Vừa nãy, khi gã chạm vào dây thần kinh, toàn thân Lữ Cánh Nam run lên một chặp, cũng không phải là phản ứng kích thích gì của cơ thể, mà là bởi cô thực sự không thể khống chế được thân thể mình trước cơn đau dữ dội như vậy. "Trời đất, rốt cuộc mình đang làm gì vậy!" Trác Mộc Cường Ba thầm nhủ.

Lữ Cánh Nam thấy Trác Mộc Cường Ba hoảng loạn đến mức cơ hồ chuẩn bị lấy ngón tay bịt vết thương lại, bèn cất giọng yếu ớt an ủi: "Cũng chưa cắt phải động mạch lớn nhất, tôi vẫn cố gượng được. Nếu băng tăng áp không thể cầm máu, thì dùng cách khác. Vách động mạch rất dày, anh tìm nó trước, rồi dùng kẹp động mạch cầm máu, lấy kim chỉ may vào, nếu không được nữa, thì khâu nối bắc cầu, nếu thực sự vẫn không được, thì buộc ga rô..."

Trác Mộc Cường Ba đờ đẫn nói: "Tôi... tôi không làm được, tôi chưa làm bao giờ..."

"Anh làm được, sự tự tin của anh đi đâu mất rồi? Anh là Trác Mộc Cường Ba, anh nhất định sẽ làm được." Ngưng lại một chút, Lữ Cánh Nam lại nói tiếp: "Nói chuyện với tôi đi, đừng để tôi ngủ."

"Nói... nói gì bây giờ?"

"Nói chuyện gì cũng được, hay là anh hỏi, tôi trả lời, anh muốn biết chuyện gì..."

"Tại sao cô lại biết bài hát ấy?"

"Anh quên tôi là Mật tu giả à? Tôi cũng lớn lên ở Tây Tạng, bài hát ấy, từ nhỏ đã thường nghe, thường ngâm nga, dĩ nhiên là biết rồi."

"Sao cô lại trở thành Mật tu giả?"

"Chuyện này thực ra là bởi cha tôi. Cha tôi là một người cực kỳ sùng bái Mật tu, ông ấy tôn sùng Mật pháp, một lòng muốn trở thành Mật tu giả, cũng đã từng tu hành ở Nhật Bản nghìn ngày, đạt được danh hiệu A Các Lê tôn giả. Nhưng những Mật tu giả theo phái chính thống ở Tây Tạng lại không chấp nhận ông, cho rằng ông không đủ tư chất, khó có thể trở thành Mật tu giả. Khi ấy cha tôi ở bên ngoài Đại Phật tự cầu pháp, nhưng tăng nhân trong chùa không cho..."

Trác Mộc Cường Ba lấy làm lạ hỏi: "Đại Phật tự ở đâu vậy?"

mật mã tây tạng

Lữ Cánh Nam nói: "Có rất nhiều ngôi chùa tu luyện pháp môn Mật tu xây dựng ở những nơi thâm sơn cùng cốc hiếm dấu chân người, giống như Đảo Huyền Không tự vậy, rất ít người biết đến. Năm đó, cha tôi cũng cậy mình có chút võ nghệ, sau mấy lời qua lại với tăng nhân trong chùa, liền ra tay đánh người, kết quả không cần phải nói cũng biết, mới có vài chiêu, cha tôi đã bị một vị Cách quả đánh cho bay ra khỏi cửa. Từ đó, ông lại càng si mê Mật tu hơn nữa. Có lẽ bởi lòng thành của ông đã động đến trời cao, trong một dịp tình cờ, có một vị đại sư Mật tu phát hiện ra tôi rất có thiên phú, vì vậy, tôi liền trở thành Mật tu giả." Giọng Lữ Cánh Nam bắt đầu nhỏ dần nhỏ dần: "Anh chớ nên cảm thấy tôi rất lợi hại, Mật tu giả ở cảnh giới Cách tây, chỉ tương đương với người mới nhập môn mà thôi, nếu như... nếu như là anh, có lẽ sẽ làm được tốt hơn rồi..."

"Này, này! Lữ Cánh Nam! Lữ Cánh Nam!" Trác Mộc Cường Ba nói: "Cô đừng ngủ chứ!" Tay gã cầm dụng cụ phẫu thuật, nhưng lại không dám nhúc nhích, thấy giọng Lữ Cánh Nam, vội vàng lớn tiếng nhắc nhở.

Giây lát sau, Lữ Cánh Nam dường như đã hồi phục được một chút, chầm chậm mở mắt, nói: "Hình như, mệt quá rồi, để tôi nghỉ một lát."

"Không được! Cô không được ngủ! Tôi không..." Lời gã còn chưa dứt, chỉ thấy Lữ Cánh Nam không biết lấy sức lực ở đâu, đột nhiên khẽ ngẩng đầu lên, hai tay giữ lấy gương mặt chỉ cách mình trong gang tấc của Trác Mộc Cường Ba, rồi đôi môi hồng nhợt nhạt bịt kín lấy miệng gã. Trác Mộc Cường Ba cảm nhận một cách rõ rệt, đôi bàn tay băng lạnh và đôi môi buốt giá ấy, đang khe khẽ run lên, sức sống có thể đang dần nhạt nhòa tan biến, nhưng không thể mang đi niềm khát khao mãnh liệt đó. Trong khoảnh khắc ấy, thời gian như thể dừng lại, vô số tinh linh trắng muốt từ trên không trung nhẹ nhàng rơi xuống, đậu trên tóc hai người, đậu trên vai hai người, quây xung quanh họ, ôm lấy họ, tựa hồ cũng muốn cảm nhận tình cảm nóng bỏng đó.

"Cường Ba thiếu gia, đây là khoảnh khắc em được ở gần anh nhất rồi, tâm ý đã thỏa, đời này không còn gì hối hận nữa."

nụ hôn ấy dường như đã làm tiêu hao hết sức lực của Lữ Cánh Nam, đồng thời cũng hút đi sạch mọi tạp niệm trong đầu Trác Mộc Cường Ba. Lữ Cánh Nam khe khẽ thì thầm bên tai gã: "Em tin anh, anh nhất định sẽ làm được, anh là Trác Mộc Cường Ba, Cường Ba thiếu gia." Trác Mộc Cường Ba cảm giác trời đất như nhuộm lên một màu trắng toát, bốn bề tĩnh mịch như tờ, không hiểu đã xảy ra chuyện gì, mãi đến khi Lữ Cánh Nam mềm nhũn ngả xuống vách đá, ngước mắt nhìn rồi thốt lên: "Tuyết rơi rồi, đẹp quá..." sau đó thì tắt lịm, gã mới giật mình sực tỉnh, bao nhiêu suy nghĩ, bao nhiêu xúc cảm đều gạt hết ra khỏi đầu óc, vội tiếp tục công việc đang còn dang dở.

"Em tin anh, anh nhất định làm được..." thời gian không đợi người, không còn thời gian để do dự nữa, Trác Mộc Cường Ba nghiến răng hạ quyết tâm, khi huấn luyện luyện tập như thế nào, thì cứ chiếu theo đó mà làm, không ai giúp đỡ, cũng không ai chỉ dẫn, tất cả, đều chỉ có thể dựa vào bản thân mà thôi. Hoa tuyết lặng lẽ rơi, vừa chạm xuống mặt đất liền lập tức biến mất. Thời gian cũng đang lặng lẽ trôi, nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống. Trác Mộc Cường Ba hoàn toàn không hay biết, chỉ nghe dụng cụ trên tay va vào nhau "lách cách". Cũng không rõ bao lâu sau, gã mới hân hoan reo lên: "Cầm máu rồi, cầm máu được rồi!" Ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy Lữ Cánh Nam đang nằm yên ở đó, da trắng như tuyết, gương mặt lạnh như sương, môi tái nhợt, tứ chi lạnh toát, quả tim Trác Mộc Cường Ba cơ hồ muốn nhảy thót lên giữa không trung, gã vội đưa ngón tay sờ vào cổ cô.

"Nhất định phải có mạch đập, nhất định phải có mạch đập nhé!" Trác Mộc Cường Ba cơ hồ đã thầm cầu khấn tất cả các vị thần Phật mà gã biết, ngón tay chỉ còn cách động mạch cổ cô chưa đầy một xăng ti mét mà không dám nhích lên. Gã nhắm chặt mắt lại, từ từ đặt tay lên...

"Hộc... hộc..." Trác Mộc Cường Ba há miệng thở hổn hển, tựa hồ cả quá trình phẫu thuật vừa rồi cũng không mệt bằng việc đặt hai ngón tay ấy xuống cổ Lữ Cánh Nam... Vẫn còn mạch đập, Lữ Cánh Nam không thể chết dễ dàng như vậy được. Gã áp sát bên tai Lữ Cánh Nam, khe khẽ thì thầm: "Cánh Nam, cô làm tôi sợ chết đi được."

Lữ Cánh Nam không nhúc nhích, tựa như nàng công chúa Bạch Tuyết đang say ngủ.

Trác Mộc Cường Ba tiếp tục nói: "Tôi làm được rồi, cám ơn cô." Gã đang định nhổm người dậy, chợt cảm thấy bên má mình có cảm giác là lạ, bỗng sực nhớ ra một chuyện, vội vàng áp tay lên trán Lữ Cánh Nam, nóng quá! Tim Trác Mộc Cường Ba như thắt lại, hỏng bét, đây là phản ứng do mất máu quá nhiều, giống như Mẫn Mẫn lúc ở Đảo Huyền Không tự vậy. Cách tốt nhất là truyền máu, nhưng gã lục tung ba lô lên cũng không thấy có máu nhân tạo, chỉ còn cách truyền dịch thôi vậy.

Mạch máu của Lữ Cánh Nam đều đã xẹp lép, Trác Mộc Cường Ba đâm thử mấy kim đều không thấy có máu chảy ngược ra ống truyền, gã phải rất tốn công mới truyền được dịch vào cơ thể cô, song tình trạng vẫn không thuyên giảm là mấy. Giữa chốn đất trời giá lạnh ấy, Trác Mộc Cường Ba nghĩ đi nghĩ lại, thấy vẫn còn một cách, chính là tiếp máu qua đường miệng.

Tuy không phải trực tiếp truyền máu vào huyết quản, nhưng trong máu có rất nhiều chất dinh dưỡng, lại dễ được cơ thể hấp thụ, nên cũng rất hiệu quả. Lúc ra tay với bản thân mình, Trác Mộc Cường Ba lại chẳng hề do dự, gã vung dao vạch một đường, máu liền chảy thành tia nhỏ vào miệng Lữ Cánh Nam.

Trác Mộc Cường Ba nằm sấp xuống, ôm Lữ Cánh Nam vào lòng, một tay giơ cao túi truyền dịch, một tay gác lên miệng cô, dùng ngực và vai đỡ cho đầu cô hơi ngửa lên để khỏi bị sặc. Không biết bao lâu sau, máu từ từ ngưng chảy, Trác Mộc Cường Ba lại đổi tay, cắt thêm một dao nữa, cứ thế lặp đi lặp lại mấy lần, sắc mặt Lữ Cánh Nam mới từ từ trở nên hồng nhuận. Đồng thời, tuyết cũng rơi mỗi lúc một lớn hơn.

Áp tai lắng nghe, nhịp tim Lữ Cánh Nam đã dần mạnh mẽ hơn. Trác Mộc Cường Ba bấy giờ mới yên tâm phần nào, bèn quay ra làm nốt mấy việc như dẫn lưu, sát trùng, băng bó... rồi mở túi ngủ ra, ôm chặt Lữ Cánh Nam vào lòng, cùng chui vào bên trong, tựa hồ như lại trở về động băng trên núi tuyết bên ngoài kia, chỉ là lần này, chỉ có gã và Lữ Cánh Nam.

Sau khi mất khá nhiều máu, cơ thể Trác Mộc Cường Ba cũng chịu không thấu, đầu óc lâng lâng chỉ muốn ngủ một giấc. Cuối cùng, gã cũng nở một nụ cười mãn nguyện, ngủ thiếp đi...

"Ủa? Tuyết rơi thật rồi kìa? Cái phần mềm gì đấy chuẩn ra phết nhỉ." Max kéo cửa lều, lớn tiếng kêu lên.

"Theo bản đồ mây này, thì tuyết sẽ còn rơi thêm mấy ngày nữa." Nhạc Dương nói.

Đằng xa, Merkin và Soares đã đứng trong tuyết được một lúc lâu. Soares nhìn màn sương tuyết mờ mờ mịt mịt xung quanh mình, lại đưa tay ra bắt lấy một bông hoa tuyết rơi hững hờ trên không trung. Thời tiết này cực kỳ bất lợi với đa số các loài động vật, y cũng rất ghét.

Merkin nhận ra sự khó chịu của Soares, liền lớn tiếng gọi Max: "Thu dọn đồ đạc nhanh lên, chúng ta phải lên đường thôi."

Max quay sang làu bàu với Nhạc Dương: "Cái thứ sương mù khốn kiếp này đã khó chịu lắm rồi, giờ thêm cả tuyết nữa, thời với lại chẳng tiết, chó chết thật. Này, giúp một tay đi chứ, Nhạc Dương."

Nhạc Dương từ bên ngoài trở vào trong lều, chợt nói: "Đợi đã, máy tính hình như có phản ứng, đây là..."

Max liếc nhìn màn hình, vội vàng chạy ra gọi Merkin.

Merkin lại xem kết quả hiển thị trên màn hình máy tính, nhưng không có phản ứng gì, chỉ bảo Max: "Thu dọn đồ đạc, chúng ta xuất phát."

Trời xanh mây trắng, trên bãi cỏ ven bờ suối, em gái mặc áo trắng truyền thống của người Tạng, đầu đội vòng hoa, đang tung tăng chạy nhảy, Trác Mộc Cường Ba đuổi theo sau, gã ôm chặt lấy em gái, lớn tiếng reo hò: "Bắt được rồi, bắt được rồi!" Em gái gã liền bật cười khanh khách.

Trác Mộc Cường Ba ôm em gái vào lòng nằm ngửa trên bãi cỏ nhìn mây trắng lững lờ trôi, đột nhiên em gái chống bàn tay bé nhỏ lên ngực gã, ngồi thẳng người dậy, rồi lùi lại một bước, ánh mắt u uất nói: "Anh quên em rồi sao?" Dáng vẻ thê lương u buồn như sắp rơi lệ ấy, khiến Trác Mộc Cường Ba giật nẩy mình kinh ngạc, vội vàng đứng bật dậy: "Mẫn... Mẫn Mẫn! Không, anh không có, sao anh lại quên em được chứ?"

Mẫn Mẫn đứng trước mặt Trác Mộc Cường Ba, đột nhiên tách ra làm hai, người bên trái là Mẫn Mẫn, người bên phải... dáng vẻ cô đơn hiu quạnh như thể nhìn người lại xót cho mình, nhưng cũng không thiếu phần cao ngạo độc lập ấy, chẳng phải Lữ Cánh Nam thì còn ai vào đây được nữa.

"Cánh... Cánh Nam!" Ánh mắt Trác Mộc Cường Ba dịch chuyển giữa Mẫn Mẫn và Lữ Cánh Nam, cuối cùng cũng dừng lại trên người Mẫn Mẫn, cô lao vào lòng gã. Trác Mộc Cường Ba không dám ngước mắt lên nhìn Lữ Cánh Nam, chợt nghe cô đứng cạnh khe khẽ hát, một bài hát xưa mà Anh, vợ cũ của gã hồi đó rất thích: "Để tuổi xuân thổi bay làn tóc em, để gió đưa giấc mộng của em đi xa... nhìn em một lần thôi, đừng để má hồng ôm gối chiếc, người tình muôn đời của em, tuổi xuân không hối tiếc..."

Âm thanh trong vắt, trong cơn mơ màng, dường như thực sự có người đang rủ rỉ hát bên tai gã.

"Cánh Nam sao lại biết hát bài này nhỉ? Mình đang nằm mơ sao?"

Khi Trác Mộc Cường Ba bắt đầu có ý nghĩ ấy, tiếng ca cũng trở nên mỗi lúc một mờ mịt xa xôi, tựa hồ Lữ Cánh Nam mà gã không dám nhìn thẳng ấy cũng đang dần đi xa, còn thân thể Mẫn Mẫn trong lòng gã, cũng biến thành một cái bóng, mỗi lúc một nhạt hơn.

"Không! Đừng đi!" Trác Mộc Cường Ba giật mình sực tỉnh, trong lòng trống không, chẳng còn gì cả, không mềm mại như ngọc, cũng không băng lạnh như sắt đá, không gì cả! Tựa hồ giấc mộng mấy ngày trước lại tái hiện, một cách bản năng, Trác Mộc Cường Ba đưa mắt nhìn những tảng đá xung quanh, trong tiềm thức chỉ hy vọng sẽ nhìn thấy cảnh tượng của mấy hôm trước: Lữ Cánh Nam đang ở cạnh đó rèn luyện thân thể, vết thương đã gần như khỏi hẳn.

Nhưng lần này, gã đưa mắt nhìn khắp lượt cũng chỉ thấy đống lửa đang cháy, sương mù mờ mịt, tuyết vẫn chưa thôi rơi, còn người thì chẳng thấy bóng đâu, bốn bề trống trải, ngoài đá trơ trọi ra thì chẳng còn gì khác! Một nỗi sợ không tên trong nháy mắt đã xâm chiếm toàn thân Trác Mộc Cường Ba, mồ hôi túa ra trên trán và sau gáy gã, một cơn gió thổi qua, làm tứ chi gã đều lạnh run lên! Trác Mộc Cường Ba bật người dậy, đặt tay lên ngực, trên lồng ngực gã vẫn còn lưu lại hơi ấm và mùi hương quen thuộc ấy, tiếng hát chập chờn như có như không đó phảng phất như đang vẩn vít bên tai, nhất định là cô ấy chưa đi xa! Trác Mộc Cường Ba sải chân bước dài, vừa lớn tiếng gọi tên Lữ Cánh Nam, vừa đi khắp bốn phía xung quanh tìm kiếm.

Sau khi vòng vòng mấy lượt mà không có thu hoạch gì, tư duy Trác Mộc Cường Ba bắt đầu rối loạn, không biết phải làm sao, trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất: "Chân cô ấy bị thương, có thể đi đâu được? Sao không dưng lại biến mất? Sao lại biến mất?"

Trác Mộc Cường Ba lấy hết sức hét gọi, không biết mệt mỏi, mãi tới khi sức cùng lực kiệt vẫn không thấy hồi âm gì. Còn người gã đang mỏi miệng hét gọi kia, lại đang ở một nơi khuất nẻo cách đó không xa. Nghe tiếng gọi của Trác Mộc Cường Ba, nhìn bóng hình mông lung đang hoang mang quanh quẩn giữa vùng tuyết trắng, trong lòng Lữ Cánh Nam chợt trào dâng lên cảm giác chua xót pha lẫn thương cảm bồi hồi. Cô chỉ thấy như từng lớp, từng lớp ngụy trang của mình đang tróc ra, vội lấy ngón tay ấn mạnh vào vết thương, chỉ có cảm giác đau đớn kịch liệt ấy mới đủ làm cô tỉnh táo khỏi cơn mê loạn. "Tha thứ cho tôi, tôi không thể đi cùng anh được nữa, tôi sợ sẽ mất đi lý tính..."

"Cánh Nam, đừng đi." Đột nhiên, giọng Trác Mộc Cường Ba vang lên sau lưng cô. Tim Lữ Cánh Nam đập dồn dập, cô hít mạnh một hơi, suýt chút nữa thì tắc thở, nếu hai cánh tay mạnh mẽ đó, kéo lấy mình ôm vào lòng, sợ rằng mình sẽ không thể làm gì được. Nhưng chỉ giây lát sau, cô lại không cảm thấy tiếng thở nặng nề cuồng loạn vang lên phía sau nữa, cũng không thấy cái bóng cao lớn che khuất cả ánh mặt trời ấy đâu. Bỗng nhiên, phía xa xa vang lên một tiếng hét giận dữ: "Lữ Cánh Nam! Cô đang ở đâu?" Âm thanh xa dần xa dần. "Xin lỗi, Cường Ba thiếu gia, chân tôi bị thương rất nặng, trong khoảng thời gian ngắn không thể hồi phục được, anh phải một mình lên đường, mới có hy vọng đi trước bọn Merkin một bước..." Lữ Cánh Nam tự nhủ, nước mắt chầm chậm chảy dài trên má.

Trác Mộc Cường Ba rõ ràng trông thấy trong sương mù có bóng người đung đưa, vội vàng chạy đến, nhưng lại chỉ thấy một cái cây khô đét đang lắc lư trong gió, tựa hồ đang chế nhạo gã, lại như đang thở dài thương hại. Gã tức tối gầm lên, tiếp tục tìm xa hơn. Cứ thế, hai người đi lướt qua nhau trong màn sương mờ mịt, càng lúc càng xa dần...

Không biết bao lâu sau, Trác Mộc Cường Ba ủ rũ trở lại bên đống lửa. Lửa đã tắt, khói nhẹ lững lờ bay lên, hòa vào sương mù, trên không trung, những vạt tuyết vẫn rơi lả tả, cảm giác lạnh giá bao phủ khắp không gian. Gã mệt mỏi dựa vào vách đá, chỉ thấy xương cốt trong cơ thể mình tựa như bị rút sạch, một mùi hương vẫn còn thoang thoảng, phải rồi, đêm trước, cô cũng ở đây, y như gã lúc này.

Hồi tưởng lại mấy ngày ở bên Lữ Cánh Nam, cô đều ra sức truyền dạy cho gã, dạy gã cách xác định phương hướng trong sương mù, dạy gã cách một mình sinh tồn giữa chốn hoang dã, dạy gã những kỹ năng chiến đấu đặc biệt, dường như cô đã dự cảm trước được ngày hôm nay...

"Cô ấy sẽ không đi làm chuyện gì dại dột nữa chứ?" Trác Mộc Cường Ba giật thót mình, nhớ lại lối đánh liều chết lấy mạng đổi mạng của Lữ Cánh Nam hôm trước, thầm nhủ không hay, vội vàng thu dọn ba lô, một mình đi sâu vào màn sương mờ mịt.

Nhạc Dương đi theo bọn Merkin hơn nửa ngày, đột nhiên nghe Merkin bảo dừng lại, trong lòng lấy làm nghi hoặc, mọi lần đều là đi tới khi sắc trời ngả tối, Merkin mới dừng bước tìm nơi cắm trại, còn hôm nay thì vẫn còn sớm, vả lại chỗ này địa thế vừa thoáng vừa rộng, không phải là lựa chọn tốt để làm nơi cắm trại qua đêm, tại sao lại dừng ở đây chứ? Anh nghĩ vậy, bèn cất tiếng hỏi luôn.

Merkin nở một nụ cười thần bí, nói: "Không phải cậu giỏi suy đoán lắm sao? Đoán thử xem!"

Max đứng bên cạnh hớn hở nói: "Lần này chắc chắn mày không đoán được đâu."

Nhạc Dương nghiêm túc nói: "Vậy để tôi đoán xem, nhìn bộ dạng vui vẻ của mấy người, rõ ràng là sẽ xảy ra sự việc gì đấy có lợi cho chúng ta. Nhưng chỗ này cách Bạc Ba La thần miếu vẫn còn xa, theo hành trình này, ít nhất cũng phải đi một hai tháng nữa mới đến được; vả lại địa hình địa mạo xung quanh đây tôi đều đã tìm hiểu kỹ rồi, gần khu vực này không có di tích cổ đại gì cả; lại càng không thể là phía Cường Ba thiếu gia xảy ra vấn đề, nếu họ theo đến đây, tôi sớm đã phát giác được rồi. Chưa đến đích, cũng không xuất hiện niềm vui bất ngờ gì, đối thủ của chúng ta cũng không tổn thất, vậy thì chỉ có một khả năng duy nhất, chính là chúng ta có thêm trợ thủ..."

Nhạc Dương còn chưa nói hết, Max đã vỗ tay bôm bốp, luôn miệng khen hay.

"Cậu tưởng Bạc Ba La thần miếu dễ ra vào vậy sao? Chỉ với bốn chúng ta mà xông vào đó ư? Tôi không ngu vậy đâu." Nói đoạn, Merkin khẽ gật đầu với Max một cái. Max liền lấy trong ba lô sau lưng ra một cái hộp nhỏ, bóng đèn đỏ gắn bên trên không ngừng chớp sáng. Merkin nói: "Tín hiệu gửi trả lại rất mạnh, bọn họ đã bắt đầu nhảy dù rồi."

Nhạc Dương hiểu ra: "Có trợ thủ thật à? Chẳng trách lại dừng ở chỗ thoáng rộng thế này..." Anh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, địa hình này không thích hợp cắm trại, nhưng cực kỳ hợp để nhảy dù xuống. Nhạc Dương lục lại những tư liệu từng nắm được trong trí nhớ, ngạc nhiên thốt lên: "Người của Khafu à? Đám lính đánh thuê người Nga?"

Lần này, đến lượt bọn Merkin phải ngạc nhiên. Chỉ nghe Merkin nói: "Không ngờ, cả đầu mối này các người cũng tra ra được à?"

Max cao giọng kêu lên: "Không thể nào!" Merkin hằn học trừng mắt lên nhìn hắn, quát cho một tiếng: "Thằng ngu, chắc chắn là mày bị để ý lúc đi liên lạc rồi!" Y ngưng lại giây lát, rồi nói tiếp: "Có điều, hình như không được phía bên đó chú ý lắm thì phải?"

Nhạc Dương thầm thở dài, đúng vậy, trong những tư liệu Lữ Cánh Nam cung cấp cho họ từ đầu đã có đề cập đến Khafu và đám lính đánh thuê người Nga, chỉ là về sau, họ phát hiện ra Merkin sử dụng một đám vì tiền bán mạng do y chiêu nạp được, bao gồm cả bọn săn trộm Hồ Lang kia nữa, vả lại cũng không liên hệ gì với Khafu, vậy nên đầu mối này cũng đứt đoạn từ đó. Chẳng ai ngờ được, bọn họ vẫn luôn giữ liên lạc. Nhạc Dương không kìm được buột miệng hỏi: "Chẳng lẽ, ông không sợ người nhiều miệng lắm, đem thông tin tiết lộ ra ngoài à?"

Merkin nói: "Người nhiều miệng lắm? Không... không, không, rất ít người biết được quan hệ giữa tôi và Khafu, y là người tôi có thể tuyệt đối tin tưởng. Lần hành động này, Khafu dẫn theo một đám lính đánh thuê do đích thân y huấn luyện, tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh, bọn chúng vốn không biết mình phải đi đâu, làm gì, mà chỉ cần biết có mệnh lệnh, biết đi theo Khafu mà thôi. Vả lại, đến cả Khafu, cũng chỉ dựa theo tọa độ tôi đưa cho y để đến đây hội hợp, y cũng không rõ tôi đang tìm thứ gì, tiết lộ thông tin... vốn chẳng ai biết thông tin gì, làm sao mà tiết lộ được?"

Nhạc Dương thầm kinh hãi, cuối cùng đã hiểu được mưu kế của Merkin. Bề ngoài, y dẫn theo một đám người bán mạng vì tiền quần thảo với bọn họ, nhưng trên thực tế, lực lượng thực sự của y vẫn là bọn lính đánh thuê người Nga, vì vậy đến phút cuối cùng, bọn thuộc hạ kia của y đã được định sẵn là sẽ bị bỏ rơi. Còn bọn lính đánh thuê kia thì sao? Merkin chỉ cần ngấm ngầm liên lạc với thủ lĩnh tổ chức của chúng, vả lại, còn dùng quan hệ của y và Khafu, giành được sự tín nhiệm tuyệt đối của đối phương, thuyết phục đối phương, chỉ cần tập hợp đúng thời gian và địa điểm do y định ra là được. Đám lính đánh thuê ấy, trước khi đến nơi này, thậm chí là sau khi đến đây rồi, cũng không biết mình phải đi đâu, phải làm gì. Không ai biết được thông tin, vậy thì cũng không phải lo đến vấn đề thông tin bị tiết lộ ra nữa.

Cuối cùng, Nhạc Dương chỉ hỏi: "Sao không cho tôi biết?"

Đồng tử trong mắt Merkin đột nhiên thu nhỏ lại, cặp mắt như mắt rắn ấy nhìn chằm chằm vào mặt Nhạc Dương, nói: "Để tôi lặp lại một lần nữa nhé, giữa chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, điều gì cần cho cậu biết, tự nhiên tôi sẽ nói ra, nếu tôi cảm thấy có gì cậu tạm thời chưa cần thiết phải biết... cậu là người thông minh, chắc là hiểu phải làm thế nào rồi đấy."

Max đứng bên cạnh đắc ý thầm nhủ: "Rốt cuộc ông chủ vẫn tin tưởng ta hơn."

Sau đó, Merkin lại nói: "Có điều, mọi biểu hiện của cậu, tôi đều thấy rõ. Tôi không phải là kẻ không biết lẽ phải, tự nhiên sẽ dựa theo biểu hiện của cậu mà dành cho cậu sự tín nhiệm nhất định, tuy rằng không phải là tuyệt đối, nhưng sẽ thay đổi dần theo thời gian. Tôi tin rằng lòng tin chúng ta dành cho nhau đều sẽ dần được tăng lên. Tôi thích làm bạn với những người thông minh mà." Nói đoạn, y thân thiện đặt tay lên hai vai Nhạc Dương, gương mặt hết sức hòa dịu dễ gần.

Nhạc Dương gật đầu: "Tôi biết phải làm gì."

Hai người nhìn nhau cười cười.

Vẻ đắc ý lập tức biến thành tức tối, Max đành ngẩng đầu lên nhìn trời.

Lính đánh thuê

Mười phút sau, Max vặn vẹo cái cổ đã tê mỏi vì ngẩng lên quá lâu, làu bàu cấm cẳn: "Sao mãi không thấy nhỉ?"

Merkin nói: "Đừng gấp, độ cao hơn hai nghìn mét, có nhảy dù thì cũng phải mất thời gian chứ."

Soares nói: "Chỗ này toàn sương mù, đợi đến lúc mày nhìn thấy thì bọn họ đã ở rất gần chúng ta rồi."

Lời vừa mới dứt, trong màn sương liền xuất hiện một chấm đen nhỏ, nhanh chóng lớn dần lên trước mắt họ, chẳng mấy chốc Nhạc Dương đã nhìn rõ, đó là một cái hòm lắp ghép chuyên dụng có thể tách rời ra của bộ đội đặc chủng đang từ từ bay về phía này theo hướng dẫn của tín hiệu điều khiển. Sau khi cái hòm lắp ghép đầu tiên xuất hiện, liền đến cái thứ hai, cái thứ ba, chỉ trong giây lát, trên không trung đã xuất hiện gần chục cái hòm lắp ghép như vậy. Nhạc Dương thầm kinh hãi, một cái hòm lắp ghép như thế có thể tách ra thành tám hòm nhỏ chứa trang thiết bị cho tám người sử dụng, không, loại này còn lớn hơn loại bọn họ thấy trước đây, chắc phải đủ đồ cho mười người sử dụng. Cuối cùng, anh cũng không nén được, buột miệng thốt: "Có bao nhiêu người vậy?"

Merkin nói: "Nếu trên đường không có tổn thất gì, đại khái khoảng năm trăm người gì đấy."

"Năm... năm trăm người..." Nhạc Dương vừa cười, vừa đưa tay lên lau mồ hôi ở phía bọn Merkin không nhìn thấy trên mặt, "Vậy thì vét sạch Bạc Ba La thần miếu cũng không thành vấn đề rồi."

Merkin lắc lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng, nói: "Không, muốn vét sạch Bạc Ba La thần miếu, đừng nói là năm trăm người, cho dù năm nghìn người cũng không đủ, hừm... lấy được bao nhiêu thì lấy thôi."

Sau các hòm lắp ghép, người nhảy dù đầu tiên đã xuất hiện trong màn sương mù mịt. Nhạc Dương giơ ống nhòm lên, vừa nhìn qua một cái, đã không khỏi kinh ngạc đến ngẩn ra. Người đó mặc một bộ trang phục liền thân trắng như tuyết, đầu đội mũ chống nhiễu điện từ giống như của các nhà phi hành vũ trụ, kính đen đồng thời cũng là màn hình điện tử che cả hai mắt, dưới cằm có ống mềm để hô hấp, chứng tỏ rằng bộ trang phục này có hệ thống tuần hoàn không khí tự động, có bảo đây là trang phục phi hành vũ trụ cũng không hề quá đáng chút nào. Vả lại, nó lại không nặng nề vướng víu như trang phục phi hành, mà bó sát vào người, khiến kẻ nhảy dù ấy trông hết sức khôi vĩ tráng kiện, thể hình không thua Merkin là mấy.

Hết lính nhảy dù này đến lính nhảy dù khác xuất hiện trong tầm nhìn, Nhạc Dương thầm ước đoán, chiều cao bình quân của đám người này đều trên một mét tám lăm, thể trọng hẳn phải hơn một trăm cân, sức cánh tay sợ rằng cũng phải đến hai trăm cân là ít. Một đám người như vậy, không ngờ chỉ trong giây lát đã xuất hiện đến năm trăm tên ở đây!

Đám lính nhảy dù đó tiếp đất, liền nhanh nhẹn xếp dù lại, dùng khóa điện tử lấy ba lô trang bị của mình trong các hòm lắp ghép, xếp thành hàng lối chỉnh tề, cực kỳ ngay ngắn. Từ động tác và thân thủ của họ, Nhạc Dương nhận ra sức chiến đấu của đám người này hoàn toàn khác hẳn với bọn bán mạng vì tiền đụng độ với họ mấy lần trước, những kẻ này... không ngờ đều là những chiến sĩ có thân thủ tương đương với Ba Tang hoặc Tây Mễ, đặc biệt là khi bọn chúng tập kết thành đội hình, sức chiến đấu lại càng đáng sợ gấp bội. Nhạc Dương nhìn những binh sĩ đã đứng thành hàng lối, tay đặt sau lưng ấy, chỉ thấy trang phục đều tuyền một sắc trắng, mũ đội đầu bằng kim loại, màn hình điện tử che kín mắt, hệ thống ống mềm tuần hoàn không khí vươn ra ngoài, cùng một chiều cao, thể hình đều to lớn vạm vỡ... khiến bọn chúng không giống một đám binh sĩ, mà giống những cỗ máy giết chóc được sản xuất từ cùng một công xưởng hơn. Đây rõ ràng, là một đám quái vật!

Mấy trăm người xếp thành đội hình, chiếm cả một khoảng đất rộng, cả Max cũng không khỏi cảm khái thốt lên: "Hay quá, đây mới gọi là lính chiến chứ!"

Trong bọn lính nhảy dù ấy, có một người sau khi tiếp đất không ra lấy ba lô ngay, mà rảo bước đi tới, ấn một nút nhỏ ở mang tai, màn hình đen che trước mắt liền nâng lên. Y cười lớn, ôm chặt lấy Merkin. Nhạc Dương chăm chú nhìn mấy lọn tóc bạc lòa xòa trước trán, những nếp nhăn sâu hoắm ở khóe mắt, hốc mắt hõm sâu, đôi mắt màu xanh nhạt, sống mũi hơi khoằm, rồi so sánh với bức ảnh trong trí nhớ, người này chính là Khafu. Y hơi thấp hơn Merkin một chút, nhưng thân hình lại có vẻ vạm vỡ rắn chắc hơn, đôi mắt đã trải nhiều giết chóc ấy, thậm chí cả khi mỉm cười cũng toát lên sát khí.

Khafu vừa nhiệt tình ôm lấy Merkin, đồng thời hỏi: "Anh bạn già, giờ đã có thể cho tôi biết, chúng ta sẽ đi đâu rồi chứ?"

Merkin cười cười: "Còn nhớ mấy năm trước tôi nói gì với anh không?"

Ánh mắt Khafu hơi cụp xuống, rồi lập tức sáng bừng lên: "Thần miếu... Bạc Ba La thần miếu!"

Merkin cười cười, gật đầu nói: "Nào, để tôi giới thiệu..."

Nhưng Khafu dường như sớm đã biết trước, không đợi Merkin giới thiệu, đã xổ ra một tràng tiếng Anh, đầu tiên nói với Soares: "Soares, tôi biết anh, anh với Merkin trước đây cùng một tổ." Kế đó, lại quay sang Max cười cười bảo: "Chào Max, lần này mày không gây họa gì chứ... ủa... còn anh bạn trẻ này là..."

Merkin liền giới thiệu: "Nhạc Dương, lính trinh sát xuất sắc nhất quân đội Trung Quốc."

"À..." Sau khi biết được thân phận của Nhạc Dương, Khafu tỏ ra hết sức thân thiết, ôm hai vai anh lắc nhẹ: "Tốt lắm, tốt lắm, tôi cũng xuất thân từ lính trinh sát đấy, Khafu Anski." Nhạc Dương gật gật đầu. Khafu lại chỉ tay về phía đám quái thú, hỏi: "Cậu thấy binh sĩ của tôi trang bị thế nào? Hệ thống hình ảnh lập thể mới nhất đấy, có ba chế độ chuyển đổi, nhìn đêm, thăm dò bằng hồng ngoại và sóng siêu âm, cho dù ở trong điều kiện nào cũng vẫn giữ được tầm nhìn, kể cả phần đầu, toàn bộ đều được thiết kế chống đạn, vả lại còn sử dụng vật liệu sợi siêu nhẹ, phần đùi có tấm bảo vệ, găng tay cũng có sợi kim loại, sợi giữ nhiệt, hệ thống tuần hoàn không khí riêng. Ngoài ra, toàn bộ đều không có đường may, thiết kế chống nước, ngăn cách khỏi mọi nguy cơ sinh hóa. Có thể nói, đám binh sĩ này của tôi có thể sinh tồn ở bất cứ môi trường nào, cho dù bị chôn vùi dưới bùn đất hay núi lở, không có không khí, thì trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ, vẫn không mất đi sức chiến đấu."

Nhạc Dương lại thêm một phen ngấm ngầm kinh hãi, những trang bị này rõ ràng là để nhằm vào các cơ quan cạm bẫy cũng như cổ độc của Bản giáo, anh không kìm được, buột miệng hỏi: "Thế này đúng là vũ trang đến tận răng rồi, nhưng lúc mặc vào tháo ra chẳng phải rất phiền phức à?"

Khafu cười khì khì bảo: "Tại sao phải tháo ra? Trước khi kết thúc nhiệm vụ, bọn chúng sẽ không tháo bộ trang phục này ra. Cậu đừng nhìn bề ngoài mà tưởng lầm, thực ra mặc vào là cậu sẽ biết ngay, còn dễ chịu hơn cậu tưởng nhiều lắm, thậm chí có thể nói, giống như là chui vào túi ngủ vậy. Mặc bộ đồ này, cậu có thể ngủ ở bất cứ hoàn cảnh nào, bất cứ tư thế nào cũng được."

"Vậy... vậy đại tiểu tiện thì sao?" Max cũng chưa từng mặc loại quần áo kiểu này bao giờ.

Khafu không nín được, phá lên cười ha hả: "Max, nhà thiết kế chính của bộ trang phục này, chính là ông chủ của mày đó, mày chưa mặc thử bao giờ hả? Tuy là đồ liền thân kín mít, nhưng cũng vẫn có đường bài tiết riêng chứ."

Merkin đứng bên cạnh đưa mắt ước lượng nhân số, chau mày hỏi: "Khafu, tổn thất bao nhiêu người vậy?"

Khafu lắc đầu nói: "Đại khái khoảng một nửa, Ben, thời tiết trên đỉnh núi này có lẽ là thời tiết xấu nhất tôi từng gặp phải đấy, một năm bốn mùa sương mù và gió lớn không hề gián đoạn. Tôi thấy anh một ngày phát tín hiệu hai lần, biết là việc rất gấp, nên thời tiết đỡ hơn một chút là lập tức lệnh cho bọn chúng liều chết xông lên, đám người tổn thất kia đều bị gió lớn thổi bay, hoặc đi lạc trong màn tuyết mù mịt cả."

Thấy Merkin lộ vẻ gượng gạo, Khafu lại nói: "Có điều những tên còn lại này đều là tinh anh trong các tinh anh, hầu hết đều là cựu binh trên chiến trường giải ngũ trở về, cũng có khá nhiều thành viên trong các đội lính đặc nhiệm nữa. Giờ bọn chúng là của anh cả rồi đấy, tôi đảm bảo, năng lực chiến đấu của chúng tuyệt đối có thể khiến anh hài lòng."

Nhạc Dương đứng bên cạnh khẽ hỏi: "Đều là người Nga à?"

"À không." Khafu: "Tuy gọi là lính đánh thuê Nga, nhưng thực ra bọn chúng đến từ khắp các nước trên thế giới, chẳng qua được tôi huấn luyện một cách thống nhất, thực thi nhiệm vụ một cách thống nhất mà thôi, cũng có khá nhiều cựu binh hồi trước từng đi theo Ben đấy, năng lực tác chiến rất mạnh."

Trong lúc Khafu và Nhạc Dương nói chuyện, chỉ thấy Merkin đã bước đến phía trước đội quân lính đánh thuê. Khafu giơ một tay lên, đội hình liền tự động chuyển thành dạng bán nguyệt, đảm bảo cho đa số người có thể nhìn thấy Merkin, đồng thời tất cả đều có thể nghe rõ tiếng y. Merkin lớn tiếng nói: "Ta là Merkin! Ben Merkin! Có lẽ trong các người cũng có kẻ đã biết tên ta, hoặc nhiều người còn chưa biết, có điều cũng không sao, kể từ hôm nay, ta sẽ chỉ huy các người thực hiện nhiệm vụ lần này. Khafu, chiến hữu thân thiết nhất của ta đã giao quyền chỉ huy tối cao của hành động lần này vào tay ta, ta hy vọng các người, cũng có thể tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh của ta, giống như phục tùng mệnh lệnh của Khafu vậy!"

"Trước khi bắt đầu hành động, ta muốn hỏi các người mấy câu hỏi, chúng ta vào sinh ra tử, rốt cuộc là vì cái gì?"

"... Có ai không muốn sống thoải mái an nhàn đâu chứ?"

"Những lúc tắm máu giết chóc trên chiến trường, có bao giờ các người từng có ý nghĩ muốn kết thúc cuộc sống trên đầu ngọn súng ấy không?"

"Bây giờ, có một cơ hội..."

"Không cần phải sống những ngày liều mạng chém giết nữa..."

"... Có thể sở hữu tất cả những thứ các người từng khát khao..."

Trác Mộc Cường Ba đi xuyên qua màn sương, quan sát hoàn cảnh xung quanh, gã bắt đầu lần theo dấu vết từ chỗ Merkin cắm trại đêm hôm trước, dựa vào đó suy đoán ra tuyến đường Merkin có thể đi, sau đó không ngừng truy đuổi. Trác Mộc Cường Ba cho rằng, gã xuất phát muộn hơn Merkin nửa ngày, nhưng gã đi đường thẳng, vả lại bọn Merkin nhất định sẽ còn dừng lại cắm trại, chỉ cần mình có thể đuổi suốt ngày đêm, chắc chắn là sẽ bắt kịp đối phương, hoặc là... kịp thời ngăn Lữ Cánh Nam lại. Cô đang bị thương ở chân, chắc chắn không thể đi nhanh bằng gã được.

"Chỉ cần phương hướng không sai, nhanh nhất là đêm nay sẽ có thể tìm được Merkin." Trác Mộc Cường Ba đang tự nhủ với lòng, chợt nghe phía trước có tiếng gầm lớn, tựa như tiếng kêu của loài dã thú gì đó, vả lại không chỉ là một con, mà là cả một đàn! Liền ngay sau đó, gã lại phát hiện có hai cái bóng trong sương mù, đang từ hai phía trái phải tiến lại gần mình, một cái màu xám, một cái màu đen, sói, là hai con sói do tên Thao thú sư kia khống chế! Trác Mộc Cường Ba không hiểu tại sao mình vừa thoáng nhìn đã có thể khẳng định đây chính là lũ sói của Soares, đó gần như là một thứ trực giác bản năng, trực giác còn cho gã biết, hai con sói ấy dường như không hề có ý định chiến đấu.

Lúc này, Trác Mộc Cường Ba đã bôn ba cả một quãng đường dài, thể lực cũng tiêu hao gần hết, những ngày trước, cứ đến chập tối là Lữ Cánh Nam lại yêu cầu gã thực hiện một loạt động tác cổ quái phối hợp với nhịp thở để hồi phục lại thể năng. Nhưng kẻ địch đang ở trước mắt, Trác Mộc Cường Ba không dám mạo hiểm nghỉ ngơi, lũ sói đang ở đây, chứng tỏ bọn Merkin cũng cách không xa, toàn thân gã ướt sũng mồ hôi, gió lạnh thổi tới lại càng thấy lạnh hơn.

Hai con sói ấy không có vẻ gì là muốn chiến đấu, cũng không gầm gừ cảnh cáo, chỉ cẩn thận tiếp cận gã, nghếch mũi lên hít hít ngửi ngửi gì đó. Trác Mộc Cường Ba lấy làm ngạc nhiên, gã đã từng chiến đấu với bọn sói này, lẽ nào chúng lại quên mất mùi cơ thể gã được sao? Hay là gặp phải lũ sói khác? Không! Chính là bọn chúng rồi! Bọn chúng muốn làm gì vậy?

Hai con sói dừng lại cách Trác Mộc Cường Ba khoảng mười bước rồi không tiến lên nữa, con sói xám "gừ gừ" gì đó với con sói đen, sói đen đưa mắt nhìn ra phía sau, rồi lắc lắc đầu. Sói xám lại nhìn Trác Mộc Cường Ba, "khịt khịt" hai tiếng với sói đen, sói đen "khục khục" đáp lại bằng một âm mũi có vẻ uy hiếp. Sói xám dường như muốn lại gần hơn một chút nữa, nhưng sói đen đã giơ chân trước lên ngăn nó lại, kế đó dùng đầu húc vào nó một cái, trong họng phát ra một tràng âm thanh khọt khẹt. Sói xám đành cúi đầu, bất an dùng chân trước cào cào xuống mặt đất.

Nhìn hành động kỳ quái của hai con sói, Trác Mộc Cường Ba đột nhiên nghĩ ra, hai con sói này rất có khả năng là chưa nhận được mệnh lệnh của tên Thao thú sư, mà chỉ tuần tra lãnh địa của mình theo thói quen, tình cờ gặp phải gã mà thôi. Nếu như không có mệnh lệnh của tên Thao thú sư kia... Trác Mộc Cường Ba quyết định mạo hiểm một phen, thử giao lưu với hai con sói này. Gã chầm chậm ngồi xổm xuống, để tầm mắt ngang với đầu lũ sói, chăm chú nhìn vào mắt chúng, khe khẽ nói: "Các ngươi sẽ không làm hại ta, phải không?"

Sói xám cảnh giác nhìn xoáy vào Trác Mộc Cường Ba, còn sói đen lại nhe răng phát ra một tiếng gầm gừ khe khẽ. Trác Mộc Cường Ba giơ hai tay lên, xòe rộng bàn tay ra, tỏ ý trong tay mình không có gì, không thể gây uy hiếp gì đến bọn chúng, sau đó nói: "Các ngươi không cần nghe lệnh của tên Thao thú sư đó, chúng ta không phải kẻ địch, ta sẽ không cướp đoạt thức ăn của các ngươi, cũng không xâm chiếm lãnh địa của các ngươi..."

Con sói xám quay đầu đi, tựa hồ đang cười gằn. Trác Mộc Cường Ba nghĩ ngợi giây lát, rồi lại dùng tiếng Tạng cổ lặp lại một lượt, mới nói được nửa câu, phía xa xa lại vẳng đến tiếng gào rú ầm ĩ. Lần này Trác Mộc Cường Ba đã nghe rõ hơn, âm thanh ấy không giống như của dã thú phát ra, mà giống tiếng hò reo của rất nhiều người tập trung lại một chỗ hơn. Thế nhưng, muốn phát ra được âm thanh như thế, phải có bao nhiêu người cùng ở đấy chứ! Hai con sói cũng bị âm thanh kia thu hút, lần lượt ngoảnh đầu về phía đó. Trác Mộc Cường Ba nhân cơ hội ấy đứng bật dậy, thử tiến lại gần con sói thêm chút nữa, cử động đó của gã lập tức làm kinh động bọn chúng. Con sói đen quay ngoắt đầu lại, tăng tốc trong nháy mắt, lao bổ về phía Trác Mộc Cường Ba, sói xám cũng theo sát phía sau... Ở khoảng cách gần thế này, Trác Mộc Cường Ba cơ hồ không thể né tránh.

Trong khoảnh khắc đó, đợt huấn luyện đặc biệt của Lữ Cánh Nam mấy ngày trước đã tỏ ra có hiệu quả, gần như trong vô thức, Trác Mộc Cường Ba đã kịp thời đưa tay lên che chắn cho các vị trí quan trọng như mặt, đầu, cổ họng, tay kia rút đao đánh "soạt" một tiếng. Nhưng tốc độ của lũ sói cũng rất kinh người, gã mới giơ tay lên, con sói đen đã húc vào người rồi. Cú lao rất mạnh, khiến cả người Trác Mộc Cường Ba loạng choạng lùi lại mấy bước, kế đó con sói xám lại bồi thêm một cú húc nữa, làm gã mất trọng tâm ngã phịch xuống đất. Cổ tay Trác Mộc Cường Ba lật mạnh, thanh đao lưỡi cong của Ba Tang để lại vạch trên không trung một đường parabol hoàn hảo, hai con sói liền tách ra hai bên, chừng như muốn cắn vào vai gã. Trác Mộc Cường Ba thầm nhủ, "Trúng đòn này, thì cánh tay không cất lên nổi nữa mất." Mắt thấy lưỡi đao không thể vươn tới mình lũ sói, gã liền dồn lực vào cả tay lẫn chân, thân thể rụt về phía trước. Hai con sói cùng lúc cắn phập tới, xé toác hai miếng lớn trên áo gã.

Trác Mộc Cường Ba lộn người bật dậy, chỉ thấy hai con sói đang nhìn chằm chằm vào mình, thậm chí, gã còn có cảm giác như con sói đen đang nhíu mày, ánh mắt toát lên một vẻ u uất khó tả, rồi nó lại nghiêng đầu khẽ "gừ gừ" với con sói xám. Trác Mộc Cường Ba không khỏi buồn bực trong lòng: "Tại sao? Tại sao nhất định phải tấn công ta? Lẽ nào thuốc của tên Thao thú sư ấy vẫn còn công hiệu?" Nghĩ tới đây, gã bất giác đưa hai cánh tay lên ngửi ngửi, nhưng rốt cuộc chẳng thấy gì lạ.

Hai con sói đảo một vòng, rồi lại trở lại chắn ở phía có âm thanh vẳng tới, mặt đối mặt với Trác Mộc Cường Ba, tựa hồ đang cảnh cáo gã: "Không được đi tiếp!" Con sói đen còn chầm chậm tiến lên, ép Trác Mộc Cường Ba phải lùi lại, miệng không ngừng gầm gừ, lè cả cái lưỡi đỏ chót và hàm răng sắc nhọn, như thể đang uy hiếp: "Quay lại đi, quay lại đi!"

Trác Mộc Cường Ba lại càng lấy làm khó hiểu, phía trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vừa nãy mới bước lên một bước, hai con sói kia liền thình lình tấn công luôn, bọn chúng đang che giấu điều gì? Ngăn cản ta ư? Vậy thì ta nhất định phải xem xem. Gã vung vẩy thanh đao trong tay, trầm giọng nói: "Tránh ra!" Sói đen nhất quyết không nhân nhượng, tiếng gầm gừ mỗi lúc một gấp gáp hơn. Ánh mắt Trác Mộc Cường Ba từ từ trở nên lạnh lẽo, ngập tràn phẫn nộ, gã nghiến răng ken két, quát lên: "Tránh ra!"

Một người một sói trừng trừng nhìn nhau, gã bước lên một bước, chân sau con sói liền gập lại, tựa hồ sẵn sàng lao bổ vào gã bất cứ lúc nào. Trác Mộc Cường Ba nhìn nó không chớp mắt, bàn tay nắm chặt cán đao, lưỡi đao chỉ thẳng vào chóp mũi con sói, tay kia nắm lại thành nắm đấm, cũng hướng sang phía con sói xám còn lại, sau đó, lại tiến lên thêm một bước nữa.

Sói xám hình như hơi sợ, thân mình khẽ lùi về sau, mũi "khịt khịt" mấy tiếng, nhưng sói đen thì nhất quyết không lui bước, tiếng gầm gừ trở nên thấp trầm hơn, dài hơn, thái độ uy hiếp cũng rõ rệt hơn. Trác Mộc Cường Ba không hề sợ hãi, lại bước thêm một bước nữa về phía sói đen, chân gã giẫm mạnh xuống đất, gã tin rằng sói đen sẽ cảm nhận được mặt đất đang rung lên. Vậy là, khoảng cách giữa Trác Mộc Cường Ba và sói đen giờ trở nên rất gần, song phương nhìn chòng chọc vào nhau bằng ánh mắt lạnh lẽo như băng, nhất quyết không chịu lui bước, song cũng không hề có ý định phát động tấn công. Trác Mộc Cường Ba chầm chậm nhích người, tiếp tục lại gần sói đen hơn nữa.

Thể hình cao lớn của Trác Mộc Cường Ba, cộng với cái ba lô to tướng trên lưng, tổng trọng lượng tính ra phải gấp hơn bốn lần sói đen, cuối cùng, sói đen cũng không đứng vững trước khí thế của gã, liền nhảy sang một bên tránh ngay trước khi Trác Mộc Cường Ba chuẩn bị phát động tấn công. Liền sau đó, nó kêu lên một tiếng, rồi cùng sói xám biến vào màn sương, chạy về phía Merkin. Trác Mộc Cường Ba thầm nhủ: "Đi báo tin à? Tên Thao thú sư ấy, rốt cuộc đã làm như thế nào?"

Trác Mộc Cường Ba không nghĩ ngợi gì nhiều, tuy không rõ tại sao bọn Merkin lại dừng chân ở đây, nhưng đằng nào thì cũng đuổi kịp đối phương rồi, nói không chừng Lữ Cánh Nam cũng đã... mặc dù hôm qua Lữ Cánh Nam bị thương rất nặng, nhưng gã tuyệt đối không dám so sánh người đàn bà thép ấy với người bình thường, gã cần phải điều tra cho rõ, rốt cuộc Lữ Cánh Nam có ở phía trước hay không. Ngoài ra, Trác Mộc Cường Ba cũng thắc mắc không hiểu âm thanh kia là thế nào. Xét cho cùng, dẫu có bị phát hiện, gã cũng tự tin có thể chạy thoát được, thứ duy nhất có thể đuổi kịp gã là lũ sói, cũng không còn uy hiếp gì nhiều khi gã có cây sáo xương trong tay.

Trác Mộc Cường Ba rảo nhanh bước chân chạy theo hướng lũ sói, âm thanh mỗi lúc một gần, màn sương nhạt dần, nhưng khi thực sự nhìn thấy cảnh tượng phía sau màn sương mù ấy, gã lại không dám tin tưởng vào mắt mình nữa.

Trên khoảng đất trống rộng rãi ấy, có một đám binh sĩ vũ trang đầy đủ tận răng đang xếp hàng chỉnh tề ngay ngắn, đội hình vươn dài ra mãi rồi khuất dần trong sương. Thân hình cao lớn của Merkin đang đứng trước đội ngũ đó, y đang chỉ tay lên trời thao thao bất tuyệt, không biết là hứa hẹn gì, còn đám binh sĩ kia thì chốc chốc lại giơ cao cánh tay, đồng thanh reo hò vang dội. Âm thanh gã nghe thấy lúc nãy, chính là tiếng reo hò của đám người này.

Sau đó, Trác Mộc Cường Ba mới chú ý thấy, cách gã gần hơn nữa, tên Thao thú sư kia vẫn trùm mình trong bộ áo choàng đen, bên cạnh y là một quân nhân mặc bộ đồ liền thân màu trắng, đầu đội mũ chụp, có ống mềm để thở. Max đang toe toét cười nói chuyện gì đó với quân nhân ấy, còn bên trái Max... người đó... người đó cũng mặc đồ rằn ri giống hệt gã... gương mặt cười rạng rỡ như ánh mặt trời quen thuộc ấy... Nhạc Dương! Người đó chính là Nhạc Dương!

Trác Mộc Cường Ba vẫn không tin, bèn đưa tay dụi mạnh lên mắt, không thể nào sai được, người đó chính là Nhạc Dương, anh không chỉ đứng bên cạnh Max, mà còn tham gia bàn luận với bọn chúng, chốc chốc lại nhoẻn miệng cười, cũng vẫn là nụ cười tràn đầy ánh nắng đó, chỉ là tâm trạng Trác Mộc Cường Ba càng lúc càng thêm rối bời! Sao vậy chứ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải mình đang nằm mơ hay không? Nếu đúng là thế, vậy thì giấc mộng ấy, thật sự quá là đáng sợ!

Trác Mộc Cường Ba đấm mạnh lên tảng đá lớn cạnh đấy, hy vọng có thể khiến mình thoát ra khỏi cơn ác mộng này. Tại sao lại là Nhạc Dương? Tại sao lại là cậu ấy? Cậu ấy chẳng phải là người trong đội của mình hay sao? Nhưng rốt cuộc gã vẫn không thể tỉnh khỏi cơn ác mộng ấy, ngược lại, cú đấm còn khiến quân nhân đứng cạnh Thao thú sư Soares chú ý. Đám binh sĩ ăn mặc chỉnh tề kia dường như cũng cùng chia sẻ một hệ thống thông tin, quân nhân kia vừa ngoảnh đầu, cả đám đều không hẹn mà cùng quay đầu ra, sau đó, Merkin cũng ngoảnh đầu lại, liền trông thấy Trác Mộc Cường Ba.


------------------------------

------------------------------
Đã đọc : 3134 lần

Liên hệ tư vấn

hỗ trợ trực tuyến

CHÚ Ý: AVS KHÔNG TƯ VẤN QUA CHAT

tư vấn qua điện thoại (3.000 đồng/phút): 1900 68 50 hoặc (04)1088 - 1 - 7

tư vấn trực tiếp: 2/15, phố Đào Duy Từ, phường Hàng Buồm, quận Hoàn Kiếm, Hà Nội

Lĩnh vực tư vấn:

- tư vấn tâm lý tình cảm, hôn nhân, gia đình

- tư vấn nuôi dạy trẻ

- tư vấn sức khỏe tình dục: xuất tinh sớm, lãnh cảm, nghệ thuật phòng the, bệnh tình dục....

- tư vấn sức khỏe sinh sản, giới tính

- tư vấn trị liệu tâm lý

- Các vấn đề tâm lý khác như ly hôn, stress

Gọi -1900 68 50 để đặt lich tư vấn trực tiếp

Biểu giá tư vấn tại đây

Khách hàng tư vấn trực tuyến xem hướng dẫn tư vấn tại đây

Truyện hay

Truyện ngắn: Cái kính của gã bạn trai cũ

Truyện ngắn: Cái kính của gã bạn trai cũ

Có rất nhiều cách để chấm dứt một mối quan hệ, đặc biệt là kiểu quan hệ tình cảm nam nữ. Tôi vẫn hình dung mọi chuyện đơn giản thế này, hai cục nam châm điên cuồng hút nhau, rồi tới khi bản thân chúng mất đi lực hút, hoặc giả bi ai hơn cứ cho là... Đọc thêm