Mật mã Tây tạng - Tập 9 - chương 68 - Phần 2 - Săn hươu

Sói Cả dẫn dụ con hươu đực đó chạy về phía bọn Trác Mộc Cường Ba, mỗi lần đều né được cú húc của cặp sừng nhọn hoắt trong gang tấc, rồi nhẹ nhàng dừng lại trong phạm vi nhìn thấy được của đối phương.

Sói Út kéo kéo gấu quần Trác Mộc Cường Ba, ý bảo gã mau lùi lại. Đến lúc này, Trác Mộc Cường Ba mới để ý, Sói Hai đã biến mất từ lúc nào không biết, chắc đã vòng ra phía sau đàn hươu, thu hút sự chú ý để chúng lơ là không chú ý đến con hươu càng lúc càng xa khỏi bầy đàn kia nữa. Trác Mộc Cường Ba và Sói Út, một người một sói, lợi dụng màn sương yểm hộ, lùi về phía sau khoảng mấy trăm bước, xa xa chỉ thấy một cái bóng xám to lớn, còn Sói Cả thì không thấy đâu nữa.

Giây lát sau, con hươu đã bị Sói Cả dẫn dụ đến gần chỗ Trác Mộc Cường Ba và Sói Út ẩn nấp, nó đột nhiên phát hiện ra có gì đó không ổn, bèn dừng lại không truy kích nữa, hoang mang nhìn khắp xung quanh. Chỉ là, rõ ràng thị lực của nó không được tốt cho lắm, giữa màn sương mờ mịt này, nó cũng giống như Trác Mộc Cường Ba, đều không nhìn thấy đàn hươu kia ở đâu nữa rồi.

Con hươu ngẩng cao đầu, cố gắng vươn cổ ra, hít sâu một hơi, tựa hồ chuẩn bị kêu lớn lên để gọi đồng loại đến ứng cứu; chỉ thấy Sói Út đã từ bên cạnh Trác Mộc Cường Ba lao "vù" ra như một tia chớp màu xám, nhằm thẳng vào cổ họng con hươu lớn; đồng thời, Sói Cả cũng quay đầu lại, bổ đến chân trước của con mồi. Nếu trúng phải hai cú đớp này, con hươu kia không chết ắt cũng trọng thương, nó lập tức tức lùi nhanh một bước, cùng lúc hất đầu chĩa sừng ra, hướng mũi nhọn vào đúng chỗ Sói Út nhảy tới.

Nhưng cú nhảy vừa rồi của Sói Út chỉ là hư chiêu, vẫn còn chưa dùng hết sức, khi còn cách con hươu khoảng một hai mét nó đã đáp đất rồi, bốn chân vừa chạm đất, liền lập tức lăn tròn một vòng, gập thân, xoay mình, trong chớp mắt đã chạy ngược trở lại; còn Sói Cả cũng chỉ lướt qua phía trước con hươu, tránh khỏi cặp sừng cứng nhọn. Chỉ có điều, tiếng kêu vốn đã lấy hơi đầy đủ của con hươu liền bị nghẹn lại trong cổ họng, chắc hẳn là không dễ chịu chút nào. Chỉ thấy nó lại giẫm mạnh chân, hơi thở nặng nề, bộ dạng chừng như giận dữ lắm.

Con hươu dường như đã ý thức được nguy hiểm! Nó định xoay mình bỏ chạy, tìm kiếm bầy đàn, nhưng lúc này, Sói Cả và Sói Út sao có thể để nó đi dễ dàng như vậy chứ! Hai con sói lần lượt lao lên, một con khiêu khích dụ cho con hươu truy đuổi mình, một con chặn đường lui, nếu con hươu quay mình lại, sẽ lập tức bị hai con sói tiền hậu giáp công; vả lại, không lâu sau đó, Sói Hai cũng trở lại tham gia vào cuộc chiến, ba con sói xếp thành thế trận hình chữ "phẩm"(1), vây con hươu vào giữa, chỉ cho nó tiến lên phía trước chứ không cho quay đầu chạy về.

Con hươu bấy giờ mới hiểu, mắc bẫy rồi! Nó xoay một vòng, cặp sừng lớn hướng lên trước, cúi đầu rùn vai, chân sau hơi chùng xuống, hai mắt sáng rực như hai ngọn đuốc, khí thế hừng hực như muốn hất văng cả ba con sói lên không. Nhìn cảnh tượng ấy, chẳng hiểu sao, Trác Mộc Cường Ba lại sực nghĩ đến hồi Tam anh chiến Lữ Bố trong Tam Quốc diễn nghĩa.

mật mã tây tạng

Trận thế của ba anh em sói xám đã hình thành, vòng vây từ từ thu hẹp lại, chầm chậm lùa con hươu lớn ấy về phía hang động của chúng. Con hươu vẫn ra sức phản kháng, cặp sừng to tướng vung vẩy trên không trung phát ra những tiếng "vù vù vù".

Trác Mộc Cường Ba nhìn con hươu đực tựa như một kiếm sĩ châu Âu thời Trung cổ, trường kiếm trong tay, công thủ hợp lý, tiến thoái đúng điệu, mỗi chiêu mỗi thức đều hết sức tiêu chuẩn, có thể nói là phòng thủ thâm nghiêm, một giọt nước cũng không thể lọt được. Chỉ tiếc rằng, kẻ địch của nó lại là ba anh em sói xám, chúng giống như những hiệp khách phương Đông thần bí trong tiểu thuyết kiếm hiệp, thân pháp cực kỳ ảo diệu, mới thấy ở trước mắt, thoắt cái đã ra sau lưng lúc nào chẳng hay! Đang ở bên trái, ngoảnh đi ngoảnh lại đã biến sang bên phải! Vả lại, thân hình ba anh em sói xám cứ đan qua đan lại như con thoi, Trác Mộc Cường Ba cho rằng, có lẽ con hươu ấy không thể phân biệt được ba anh em nhà chúng, trước mắt chỉ toàn là bóng sói, bằng không, sao nó cứ phải thối lui liên tiếp như thế kia.

Con hươu rõ ràng phòng thủ rất kín kẽ, tựa như một cái thùng sắt, nhưng gặp phải ba anh em sói xám liên thủ tấn công, lại lộ ra đầy những sơ hở, chặn được phía trước thì không lo được phía sau, vừa che chắn được mông thì lại lộ ra cổ họng. Chỉ sau vài đợt tấn công, nó đã bị ba anh em sói xám lùa đi xa hơn trăm mét, Trác Mộc Cường Ba cứ xuýt xoa tán thưởng mãi không thôi. Nhớ lại năm xưa, chắc hẳn ba anh em sói xám cũng dùng cách này để lùa con gấu ngựa kia băng qua Khả Khả Tây Lý rồi.

Ba anh em sói xám hào hứng xua con mồi mới của chúng về gần hang động. Dọc đường, con hươu vẫn không phục, mấy lần liều lĩnh xoay mình bỏ chạy, nhưng đều bị lũ sói ép trở lại tuyến đường chúng đã chọn, thoáng sơ suất một chút, thân mình lập tức có thêm mấy vết cào sâu hoắm. Sau khi làm bị thương con hươu, Sói Út quay sang nhìn Trác Mộc Cường Ba với ánh mắt áy náy, ý như muốn nói: "Xin lỗi nhé, làm rách mất bộ áo mới của anh rồi."

Bọn sói xám áp giải chiến lợi phẩm hùng dũng trở về hang động. Thấy sắp về đến cửa hang, Trác Mộc Cường Ba lại không khỏi nghi hoặc trong lòng, con hươu này xem ra vẫn còn khỏe lắm, muốn lùa nó đi còn dễ, nhưng bảo giết chết nó thì sợ rằng không phải chuyện đơn giản. Huống hồ, ba anh em sói xám này còn muốn giữ lại cho gã một bộ da nguyên vẹn làm y phục, nên cũng không thể đánh cho con hươu thương tích đầy mình như hồi đối phó với gấu ngựa ở Khả Khả Tây Lý được. Điều này, khiến việc giết chết con mồi lại càng khó khăn gấp bội.

Trác Mộc Cường Ba đang nghĩ ngợi, thì thấy ba anh em sói xám lùa con hươu vào một vùng có địa hình đáy giếng, hai bên đều là bình đài dung nham nhô cao, ở giữa có một khe nứt rất sâu, hình thành nên một con đường ruột dê ngoằn ngoèo chạy vào giữa, nhưng lại là đường cụt. Hai bên đường vách đá dựng đứng, đừng nói là con hươu kia, đến cả ba anh em sói xám cũng khó mà leo lên nổi, vả lại bên trong con đường nhỏ không có gió thổi vào, không khí ứ đọng, chẳng có lấy một ngọn cỏ, một giọt nước, rõ rành rành là một vùng đất chết.

Vừa nhìn thấy địa hình này, Trác Mộc Cường Ba đã đoán ra ba anh em sói xám định làm gì, quả nhiên, sau khi lùa con hươu vào trong con đường nhỏ ấy, bọn chúng không truy đuổi nữa mà chỉ chầu hẫu canh chừng bên ngoài lối ra duy nhất, há miệng ngáp dài. Lối đi ấy vươn sâu vào bên trong phải đến một hai trăm mét, con hươu kia ngỡ rằng có thể thoát thân, thấy ba anh em sói xám không đuổi theo, bèn dồn sức vào bốn vó, trong giây lát đã biến mất vào màn sương. Sói Út thấy Trác Mộc Cường Ba đang bần thần nhìn theo hướng chạy của con hươu, liền chạy tới chơi đùa với gã, bảo gã chớ có lo lắng, con hươu ấy không thoát được đâu.

Trác Mộc Cường Ba bỗng nhớ ra bài học của giáo sư Phương Tân dạy mình thuở trước, những gì ba anh em sói xám vừa làm, chính là một trong mấy kỹ xảo săn bắt của loài sói. Khi con mồi to lớn, khỏe mạnh, số lượng đông đảo lại rất đoàn kết, đàn sói không có cách nào hạ gục một con trong đàn ấy ngay từ đợt tấn công đầu tiên, chúng sẽ nghĩ cách dẫn dụ một con rời khỏi bầy đàn càng xa càng tốt, sau đó lại tìm cách vây công hạ sát, hoặc quấy rối khiến con mồi không thể ăn uống, đến khi con mồi mệt mỏi cực cùng, lộ ra sơ hở. Đây là một chiến thuật cực kỳ cao siêu, trả giá thấp nhất để giành được thắng lợi cuối cùng. Đương nhiên, đây cũng là một cuộc đấu nghị lực và ý chí, khi con mồi không thể ăn uống, lũ sói cũng chỉ biết trợn con mắt đói khát của mình lên nhìn món ngon đã đến tận miệng mà không thể ăn.

Có điều, cách làm của ba anh em sói xám rõ ràng còn thông minh hơn rất nhiều, dồn con mồi vào đất chết, căn bản không phải quấy rối gây nhiễu gì, cho mày chạy, càng chạy nhanh thì thể lực càng tiêu hao nhiều, đợi khi nào mày phát hiện ra thể lực mình không thể cầm cự được nữa, thì ngày tàn của mày cũng đến rồi, phương pháp này của chúng hơi giống với câu chuyện nấu ếch trong nồi nước mát(2) của loài người. Trác Mộc Cường Ba mỉm cười, chợt nhớ lại câu chuyện của Ba Tang, khi đó cả một đám bộ đội đặc chủng bị đàn sói đuổi cho phải chạy suốt ngày đêm, rõ ràng cũng đã đạt được hiệu quả này. Xem ra, phương pháp này, dường như có hiệu quả với bất cứ sinh vật biết chạy nào thì phải.

Quan sát quá trình chiến đấu của ba anh em sói xám, Trác Mộc Cường Ba đột nhiên cảm thấy bản thân thật kém cỏi, mình không nên lần nào cũng chỉ làm công tác hậu cần như thế này mãi, mình cũng phải tham gia chiến đấu với chúng. Có điều, nếu gặp phải con mồi lớn như con hươu kia, thì sẽ phải làm thế nào đây? Tuy Trác Mộc Cường Ba có vũ khí (con dao Thụy Sĩ của giáo sư Phương Tân cho), nhưng lưỡi dao còn không dài bằng ngón tay trỏ, vả lại trong lúc sử dụng, chỉ bất cẩn một chút là lưỡi dao sẽ gập lại ngay, không khéo còn làm bị thương tay cầm dao cũng nên.

Trác Mộc Cường Ba nghĩ đi nghĩ lại, cũng thấy mình không thể trực diện đối mặt với thứ sinh vật to đại tướng, chỉ tính tới vai đã cao gần hai mét ấy được, bản thân gã không thể tránh khỏi cặp sừng nhọn hoắt kia giống như ba anh em sói xám. Sợ rằng, phải có thân thủ như pháp sư Á La, mới dám áp sát cận chiến với con hươu này mất.

Cận chiến? Một ý nghĩ lóe lên trong óc Trác Mộc Cường Ba, nếu đã không thể áp sát đối phương tiến hành cận chiến, vậy còn tấn công từ xa thì sao? Tổ tiên loài người thời xưa yếu ớt, tốc độ hành động và phản ứng đều rất chậm, bọn họ dựa vào cái gì để chiến thắng các loài dã thú mạnh mẽ, làm thế nào có thể sống sót, sinh sôi nảy nở trong môi trường khắc nghiệt đó? Thứ nhất, là tình đoàn kết, thứ hai, chính là nhờ vào vũ khí tấn công cự ly xa!

Tổ tiên loài người đã phát minh ra cái quăng đá từ rất sớm, chỉ có điều quăng như vậy không được xa, lực sát thương cũng không lớn, chỉ có thể làm con mồi giật mình kinh hãi; thời Đồ đá cũ, con người phát minh ra lao ném, nhưng cũng bị hạn chế bởi lực cánh tay và trình độ công nghệ, khi sử dụng lao ném để săn bắn, cần phải có quyết tâm lấy mạng đổi mạng. Song, vừa nghĩ đến lao ném, trong đầu Trác Mộc Cường Ba lập tức hiện lên hình ảnh của cung tên, phải rồi, gã có thể làm một bộ cung tên. Gã hướng ánh mắt vào sương mù, con hươu lớn đó cường tráng mà dai sức như vậy, gân chân của nó chắc hẳn còn bền chắc hơn cả gân bò, chỉ là không biết cây cối ở đây có vừa chắc lại vừa có sức đàn hồi hay không mà thôi.

Con hươu chạy một lúc trong ngõ cụt, dường như cũng phát hiện ra không thể thoát được theo lối ấy, lại quay ngược trở ra, ý đồ muốn thoát khỏi hiểm địa, ba lần bốn lượt xông lên, nhưng lối ra duy nhất đã bị ba anh em sói xám chốt chặn. Hai bên một tấn công, một phòng thủ, chiến đấu suốt ngày trời, con hươu mới vừa mệt mỏi lại vừa bất cam chạy vào bên trong, ẩn mình trong sương. Đến chập tối, Sói Út gọi Trác Mộc Cường Ba về nhà, chỉ để lại Sói Hai ở lại canh chừng lối ra. Trác Mộc Cường Ba lại thêm một phen tán thưởng ba anh em sói xám giỏi tâm lý chiến. Đến chập tối, con hươu kia cũng phải nghỉ ngơi, vả lại trời tối lại càng khó nhìn hơn, cho dù nó muốn lợi dụng bóng đêm để đào tẩu, chỉ cần nhìn thấy Sói Hai hoặc nghe tiếng sói tru, nó cũng sẽ ngỡ rằng ba anh em sói xám vẫn canh chừng bên ngoài mà không dám làm bừa nữa.

Sáng sớm hôm sau, Sói Cả vẫn dẫn Sói Út và Trác Mộc Cường Ba đi tuần tra lãnh địa như thường lệ, đến trưa mới quay về để Sói Út đổi ca với Sói Hai, đến tối lại đổi thêm một lần nữa. Cứ như vậy ba ngày liền, con hươu kia chắc rằng đã chẳng còn mấy hơi sức. Đến giờ, Trác Mộc Cường Ba cũng hiểu ra tại sao hôm đầu tiên gặp lại ba anh em sói xám, bọn chúng có thể dễ dàng săn được một con hươu lớn như thế.

Đồng thời, trong mấy ngày này, nhân lúc đi tuần tra lãnh địa, Trác Mộc Cường Ba cũng thu thập mấy loại cành cây khác nhau, thử độ đàn hồi và khả năng chịu lực, cuối cùng cũng chọn được một loại, lấy dao vót cẩn thận, rồi hơ trên lửa để uốn cong; sau đó, gã lại nhặt về khá nhiều cành cây tương đối thẳng, lấy dao vót cho thẳng hơn, đều đặn hơn, rồi khoét rãnh, dùng công nghệ cổ xưa nhất để tạo ra những mảnh đá sắc nhọn buộc lên trên, cuối cùng, lại dùng vỏ cây và lá cây để làm đuôi tên. Sau đó, chỉ còn chờ gân hươu nữa là xong.

Những việc còn lại diễn ra hết sức thuận lợi, Trác Mộc Cường Ba lại kiếm được một tấm áo da mới. Tuy rằng đã bị cào rách mất mấy miếng nhỏ, nhưng sau một hồi khâu khâu cắt cắt, gã đã làm được một cái áo khoác kiểu chiết eo bó sát thân người, mặc vào hành động còn nhanh nhẹn hơn trước, không cần phải kéo theo một cái đuôi dài lượt thượt như con chim cánh cụt nữa. Trước khi ba anh em sói xám dùng bữa, Trác Mộc Cường Ba lại hỏi Sói Cả xin gân hươu. Gã đem gân hươu đi hong gió và hun trên lửa, rồi thử kéo, cảm thấy rất chắc, lực tay của gã mà cũng không thể kéo đứt được. Cuối cùng, gã lựa độ dài thích hợp, dùng dao gấp cắt ra, làm thành hai cây cung. Ngay sau đó, Trác Mộc Cường Ba bắn thử mấy mũi tên, nhận ra, chỉ cách có hơn chục bước mà mũi tên không thể ghim chắc vào thân cây nổi, chẳng rõ là do đầu mũi tên không đủ sắc bén hay lực kéo của cây cung chưa đủ mạnh. Trác Mộc Cường Ba nghĩ ngợi giây lát, bèn dứt khoát chập hai sợi dây cung vào làm một, gắng hết sức vặn xoắn. Thử lại lần nữa, thì thấy ở khoảng cách bảy chục bước, mũi tên bằng đá vẫn có thể ghim chặt vào thân cây không rơi xuống. Tuy gã vẫn chưa hài lòng lắm, nhưng ít nhất thì cũng có thể dùng tạm được rồi.

Sói Út chưa từng thấy loại cung tên nhà quê này bao giờ, lấy làm tò mò, nằng nặc đòi Trác Mộc Cường Ba đưa cho. Nào ngờ, Trác Mộc Cường Ba vừa đưa ra, nó liền gặm rịt lấy, suýt chút nữa thì ăn luôn cả dây cung, khiến gã phải vội vàng giành lại. Sói Út tò mò nhìn Trác Mộc Cường Ba cầm cung, tựa hồ muốn hỏi cái thứ đồ chơi ấy dùng như thế nào. Chỉ nghe Trác Mộc Cường Ba cười hì hì bảo: "Lần sau đi săn mày sẽ biết." Mấy ngày sau đó, gã đều bỏ công đi vót cành cây, làm đầu mũi tên đá.

Trong thời gian này, Trác Mộc Cường Ba vẫn thực hiện hô hấp thổ nạp và làm các động tác kỳ quặc Lữ Cánh Nam đã dạy, cảm thấy luồng khí trong cơ thể mỗi lúc một mạnh mẽ hơn, thứ vật chất vô hình lưu động khắp các kinh mạch dường như càng ngày càng thêm đậm đặc. Luồng khí lưu đó tụ về một điểm nào đấy trên cơ thể, sau đó dồn tích lại. Cảm giác chất chứa dồn tụ ấy dần trở nên rõ rệt hơn, đồng thời, Trác Mộc Cường Ba cũng luôn cảm thấy cơ thể mình có gì đó không ổn, không phải là mệt mỏi ủ rũ, mà trái lại, lúc nào gã cũng thấy dư thừa tinh lực. Gã thường không kìm được, nắm chặt bàn tay lại, hoặc muốn ra chỗ trống trải không người phát tiết một phen, nhưng cần phát tiết như thế nào thì lại không ai chỉ cho gã được. Cũng có lúc gã lao vào đấm đá cây cối, hay nham thạch, phát tiết xong chỉ thấy hơi mệt mệt, nhưng cảm giác tích tụ kia vẫn không có dấu hiệu giảm bớt. Chỉ có Sói Út thấy gã xuất quyền mạnh mẽ, gió rít vù vù, liền hoan hỉ chạy theo học hỏi.

Thoắt cái đã qua mấy ngày, con hươu lớn ấy đã bị Trác Mộc Cường Ba và ba anh em sói xám tiêu hóa bảy tám phần, cũng đã đến lúc phải đi săn rồi. Ba anh em sói xám đi trước dẫn đường, Trác Mộc Cường Ba đeo cây cung tự chế, khoác theo một túi da đựng tên, sải bước chân đi phía sau.

Đầm nước kia đã thu nhỏ lại so với lần trước, cũng mấy ngày liền trời không đổ tuyết rồi, có điều bên mép nước vẫn có cỏ non, có lá cây, có đàn hươu đang thong dong tản bộ.

Đàn hươu dường như đã quên mất con hươu đực bị "mời" đi mấy hôm trước, ba anh em sói xám lại giở lại kế cũ, chẳng tốn mấy công sức đã dụ được một con hươu đực to khỏe.

Có lẽ con hươu này không táo gan bằng con hôm trước, hoặc nó vẫn còn lờ mờ nhớ được sự việc xảy ra mấy ngày trước, lần này Sói Cả và Sói Út chưa kịp khép kín vòng vây, Sói Hai cũng chưa kịp quay lại, con hươu đã nhận ra tình thế không ổn, lập tức quay mình bỏ chạy. Nhưng Sói Cả và Sói Út cũng không có vẻ gì là tiếc nuối lắm, bởi lẽ chiêu dẫn dụ rồi vây công này cũng như người ta đi câu cá vậy, mười lần được hai ba lần thành công đã là không tệ, có điều Trác Mộc Cường Ba lại cảm thấy hơi tiếc, đã gần như vậy rồi, chỉ còn vài bước nữa là đã thành công, vì vậy... gã liền kéo dây cung, tập trung tinh thần, nhắm về phía con hươu kia đang chạy. Chỉ nghe "bụp" một tiếng, đầu mũi tên bằng đá rít gió đánh "vút", tay Trác Mộc Cường Ba vẫn không dừng, lại lắp mũi tên thứ hai!

Trước khi chính thức đi săn, Trác Mộc Cường Ba đã khổ luyện bắn tên, giờ đây kỹ thuật của gã đã đạt đến mức trong vòng năm mươi bước có thể bắn trúng mục tiêu đường kính một mét. Con hươu kia thể hình cao lớn, mục tiêu rõ ràng, mũi tên lao vút đi, trúng ngay vào mông nó. Con hươu lập tức loạng choạng mấy bước, tốc độ chậm hẳn lại. Trác Mộc Cường Ba chưa kịp bắn mũi tên thứ hai, anh em nhà sói xám đã đuổi kịp, chặn đường lui của con mồi.

Trác Mộc Cường Ba lần đầu tham gia săn bắt đã lập công, Sói Cả cũng dùng đầu khẽ húc vào người gã một cái, tỏ ý rằng mình đã công nhận năng lực chiến đấu của gã. Sói Út lại càng cao hứng hơn, trong lúc vây bắt con hươu còn thừa cơ bổ lên, giật mũi tên trở về, hưng phấn giao trả cho Trác Mộc Cường Ba.

Giây lát sau, Sói Hai cũng trở về, rõ ràng là không ngờ lại thành công thêm lần nữa, nên cũng rất hào hứng. Con hươu bị trúng một tên ở mông, rồi lại bị Sói Út rút ra, máu chảy không ngừng, chạy tập tà tập tễnh, nên càng khó thoát hơn.

Chẳng ngờ, trên đường trở về lại đột nhiên có biến. Vẫn là Sói Cả phát hiện ra nguy cơ trước tiên, hai tai vểnh lên giật giật mấy cái, mũi khịt khịt liên hồi, sau đó nó khẽ rít lên, dẫn theo Sói Hai chạy một mạch về phía trước, không để ý gì đến con hươu kia nữa. Trác Mộc Cường Ba ngẩn cả người ra, khó khăn lắm mới bủa vây được con mồi này, cũng sắp về được nửa đường rồi, sao bảo đi là đi luôn như thế? Con hươu thấy có cơ hội, liền lập tức quay đầu chạy theo một hướng khác. Sói Út vốn đã chạy theo Sói Cả được một quãng, ngoảnh lại trông thấy Trác Mộc Cường Ba vẫn đang đứng đần mặt ra ở đó, liền vội vàng chạy đến kéo kéo vạt áo dài của gã, bộ dạng hết sức lo âu.

Bồi thêm một mũi tên nữa, hay là bỏ cuộc? Trác Mộc Cường Ba vẫn do dự, nhưng thấy Sói Út cuống cuồng lên như sắp phát khóc đến nơi, gã đành thở dài một tiếng, rồi chạy theo bọn Sói Cả, Sói Hai. Vừa nhấc chân lên được vài bước, đã nghe con hươu phía sau rống lên một tiếng hoảng hốt, rồi quay đầu chạy ngược về phía gã, vết thương ở chân nó dường như không đau đớn gì nữa, bốn vó guồng lên thậm chí còn nhanh hơn cả Trác Mộc Cường Ba và Sói Út.

Ngay sau đó, Trác Mộc Cường Ba nghe thấy một tiếng gầm vang động như sấm nổ giữa trời quang. Sói Út giật bắn mình, bốn chân gập lại nằm phục xuống đất, thân hình run bắn lên, kế đó liền lao vút về phía trước, tốc độ tăng lên đáng kể.

Trác Mộc Cường Ba ngoảnh đầu lại nhìn, chỉ thấy sau màn sương mờ mờ xuất hiện một cái bóng đen khổng lồ lao sầm sập về phía này, tốc độ cực nhanh. Khi đường nét của con quái vật đó dần dần lộ rõ trong sương, Trác Mộc Cường Ba bất giác ngẩn người ra, thằn lằn khổng lồ! Kẻ săn mồi siêu cấp ở tầng bình đài thứ hai, không ngờ lại xuất hiện ở nơi này! Có điều, con quái này dường như cũng ở đâu đó chạy trốn đến đây, cả cánh tay trái đều đã đứt lìa, chân cũng có vết thương, xem ra đã đói đến mức u mê đầu óc, từ đằng xa ngửi thấy mùi máu trên mình con hươu liền bất chấp tất cả lao một mạch đến đây.

Cho dù con thằn lằn khổng lồ này đã trọng thương, nhưng thể hình và sức chiến đấu khủng khiếp của nó cũng không phải thứ ba anh em sói xám có thể đối phó, muốn vây bắt loại thú khổng lồ hung dữ này, cần phải có cả một đàn sói đông đảo cùng hợp tác mới xong. Sói Cả đã ngay lập tức đưa ra phán đoán một cách lý trí nhất, từ bỏ con mồi, tranh thủ thời gian đào tẩu. Đáng tiếc, Trác Mộc Cường Ba chưa bao giờ nghe thấy nó phát ra âm thanh như thế, lẽ đương nhiên, cũng không biết đó là hiệu lệnh rút lui, nên đã chậm mất một nhịp. Vì vậy, tình thế đã hoàn toàn biến đổi.

Chú thích:

1. 品.

2. Người ta thí nghiệm ném con ếch vào nồi nước sôi, thì nó sẽ lập tức nhảy vọt ra, bị bỏng một chút nhưng sống sót. Nhưng nếu bỏ nó vào nồi nước lạnh rồi đun nóng dần, con ếch thấy mát, rồi ấm áp dễ chịu nên nằm yên rồi chết trong nồi.


------------------------------

------------------------------
Đã đọc : 2911 lần

Liên hệ tư vấn

hỗ trợ trực tuyến

CHÚ Ý: AVS KHÔNG TƯ VẤN QUA CHAT

tư vấn qua điện thoại (3.000 đồng/phút): 1900 68 50 hoặc (04)1088 - 1 - 7

tư vấn trực tiếp: 2/15, phố Đào Duy Từ, phường Hàng Buồm, quận Hoàn Kiếm, Hà Nội

Lĩnh vực tư vấn:

- tư vấn tâm lý tình cảm, hôn nhân, gia đình

- tư vấn nuôi dạy trẻ

- tư vấn sức khỏe tình dục: xuất tinh sớm, lãnh cảm, nghệ thuật phòng the, bệnh tình dục....

- tư vấn sức khỏe sinh sản, giới tính

- tư vấn trị liệu tâm lý

- Các vấn đề tâm lý khác như ly hôn, stress

Gọi -1900 68 50 để đặt lich tư vấn trực tiếp

Biểu giá tư vấn tại đây

Khách hàng tư vấn trực tuyến xem hướng dẫn tư vấn tại đây

Truyện hay

Truyện ngắn: Cái kính của gã bạn trai cũ

Truyện ngắn: Cái kính của gã bạn trai cũ

Có rất nhiều cách để chấm dứt một mối quan hệ, đặc biệt là kiểu quan hệ tình cảm nam nữ. Tôi vẫn hình dung mọi chuyện đơn giản thế này, hai cục nam châm điên cuồng hút nhau, rồi tới khi bản thân chúng mất đi lực hút, hoặc giả bi ai hơn cứ cho là... Đọc thêm