Chừng nào còn con người thì chừng đó còn tội lỗi. Thậm chí theo Thánh kinh của Thiên chúa giáo, ngay từ cử chỉ đầu tiên khi cắn vào quả táo cấm, Adam và Eva đã phạm tội rồi, cho nên bảo rằng tội lỗi ra đời đồng thời với nhân loại cũng chẳng sai.
Song tội lỗi có nhiều loại (trong khi lương thiện hình như chỉ có một): tội to, tội nhỏ, tội vô tình, tội cố ý, tội tái phạm nhiều lần, tội trong tư tưởng, chỉ nghĩ đến thôi cũng đã là có tội.
Thống kê các loại tội chắc cũng khó như thống kê số muỗi trong rừng. Và ở các đại dương tội lỗi ấy, ngoại tình được coi như thứ tội lâu đời nhất, dễ mắc nhất, khó sửa chữa nhất, nguy hiểm nhất và êm dịu nhất.
Êm dịu vì nó diễn ra rất dịu êm. Nếu như ta chỉ cầm con dao, cầm món đồ lên tay là biết phạm tội rồi, thì kẻ ngoại tình lắm khi ngoại đến ba bốn thứ tình cũng chưa thấy tội.
Khác với nhiều tội có thể mắc khi còn trẻ thơ, tội ngoại tình chỉ phạm lúc có vợ có chồng (hoặc gần như có vợ có chồng). Lúc lấy vợ hay lúc có người yêu, chả ai nghĩ rằng mình sẽ ngoại tình cả. Sự trong sáng và quyết tâm tràn ngập tâm hồn. Nhưng ngoài tâm hồn, khốn thay, chúng ta còn thể xác. Đấy là một bất hạnh, nhưng chưa ai, dù bất hạnh lại có ý định để hồn lìa khỏi xác.
Thể xác cũng như tâm hồn, cần được yêu, nhưng thể xác còn cần vài thứ lặt vặt khác là ăn, uống, trang điểm, mặc quần áo đẹp. Tóm lại, thể xác cần tiền, muốn có tiền, thể xác phải đi làm, tức đến công ty. Thế là một ngày kia, thể xác ta xách cặp ra khỏi nhà, từ biệt người vợ trẻ, đi đến sở, còng lưng làm việc để có chi phí đáp ứng những nhu cầu tầm thường của cuộc sống mà bản chất ta khinh ghét nếu có dịp phát biểu trên diễn đàn. (Ta rất ít khi nói thế khi đang ở chợ).
Trong công ty, tức nơi làm việc, khác hẳn gia đình. Quá nhiều bon chen, quá nhiều bất công, quá nhiều rình rập khiến ta suốt ngày (và nó có khả năng suốt đời) căng ra đối phó. Mệt mỏi và tức tối xâm chiếm thân ta. Những bực dọc này, một số có thể chia sẻ, một số có thể trút lên đầu vợ con ở nhà, nhưng một số khác không thể nói ra, vì nói thì ngượng hoặc vì vợ không cách chi hiểu được.
Rồi bỗng một hôm nào đó, trong cơn ấm ức (chứ không phải trong cơn lãng mạn mà sách báo, phim ảnh vẫn miêu tả) ta chợt nhận được một lời nói thông cảm của cô bạn ngồi cạnh. Cô nàng không đẹp, không xấu, không béo, không gầy, nghĩa là phút đầu vào công ty, ta chẳng chú ý gì cả. Thứ nhất do ta là kẻ đứng đắn và thứ hai do ta hiểu rằng làm gì có hoa hậu ở đây. Ta sẽ trao đổi thêm vài câu với cô bạn ấy và phát hiện ra mấy điều thú vị: cô nàng cũng ghét sếp như mình và hiểu nhiều sự vô lý như mình ở cái nơi quỷ quái này.
Cứ thế, mỗi ngày hai người lại trao đổi vài suy nghĩ ngắn với nhau. Chỉ suy nghĩ thôi, chả mơ tưởng gì hết và ta đâu thấy mình có tội lỗi gì.
Rồi một buổi trưa (rất ít khi là buổi tối) ta đứng dậy đi ăn cơm và phát hiện ra cô nàng cũng đứng dậy. Thật quá tiện khi hai người cùng đi ăn và thật quá tiện khi trong bữa ăn ta tiếp tục nói lên suy nghĩ của mình và cô nàng cũng nói lên suy nghĩ của cô. Hai luồng tư tưởng tuy không vĩ đại, nhưng “chân chính” đó, hay ít ra bạn tin chắc thế, có quá nhiều điểm trùng nhau. Để cho những điểm trùng được rõ nét và khẳng định, trưa hôm sau hai người lại đi ăn, và trưa hôm sau, hôm sau nữa.
Hết việc công ty đến việc xã hội, hết việc xã hội đến việc gia đình, mọi sự diễn ra vô cùng tự nhiên, cô nàng cho biết cũng đã có chồng con. Họ rất tốt, chỉ tiếc là...
Ta cũng cho biết mình đã có vợ con, họ cũng rất tốt, nhưng cũng chỉ tiếc là...
Cả đôi đều thống nhất với nhau một điểm: gia đình cần vững chắc và những gì mà họ đang có đều rất đáng trân trọng và bảo tồn. Sự thống nhất này khiến anh chị vững tin vào tình bạn và lành mạnh trong suy nghĩ.
Rồi đùng một cái, ta hoặc cô nàng có việc đi đâu mấy ngày, người còn lại phải ăn cơm trưa một mình và chợt nhận ra bữa cơm mới tẻ nhạt và chán làm sao, mặc dù các món ăn vẫn thế.
Rồi gặp lại nhau, phút đầu tiên, hay bữa đầu tiên tái ngộ, hai người cùng đi kể về nỗi buồn khi không cùng ngồi chung nữa. Họ cùng lúc nhận ra (người nọ cách người kia mấy giây) rằng chúng mình cần duy trì tình bạn này vì nó giúp vượt qua sự chán ngán của đời công chức.
Thế rồi từ buổi đấy, trong mỗi lần gặp mặt, ta lại pha vào một câu nói xa xôi, còn cô nàng thì pha vào tiếng thở dài.
Sẽ đến một buổi trưa định mệnh vắng vẻ, mọi người đã đi đâu hết, món ăn đã dọn đi, đĩa trái cây hoặc kem đã bưng lên, trời thì mưa chưa về được, ta bỗng nắm tay cô nàng hoặc cô nàng nắm lấy tay ta.
Phản ứng đầu tiên của chàng trai là định rút về nhưng không kịp.
Một tội lỗi đã hình thành và chuẩn bị lớn lên.
(Theo Đẹp)