Tôi đã 49 tuổi, vợ tôi 43 tuổi. Chúng tôi kết hôn được 18 năm , đã có 2 cháu : 17 và 10 tuổi. gia đình tôi mới chuyển từ Hà Giang về Hà Nội được 3 năm. vợ chồng là công chức và cuộc sống gia đình bình thường. Tuy nhiên có một số vấn đề sảy ra với gia đình tôi như sau:
Tôi rất yêu vợ và có trách nhiệm với gia đình. Tôi chỉ xác định là vì gia đình. Bởi tôi đã rời bỏ tấ cả chức vụ trong xã hội để chuyển về Hà nội và trở thành 1 chuyên viên bình thường( trước đây tôi là lãnh đạo 1 doanh nghiệp nhà nước). Tôi hay cầu toàn, mong muốn mọi sự trong gia đình và các con được tốt đẹp. Tuy nhiên, tôi có cảm nhận vợ tôi không yêu tôi, tôi nảy sinh ghen tuông và khó chịu. Sự kiện như sau: Tôi chuyển công tác về được 1 năm thì tôi mới chuyển vợ và 2 con tôi về HN được. Khi mới về hà nội, gia đình đoàn tụ, nhưng vợ tôi nhớ bạn bè và nơi ở cũ, phần vì môi trường công tác mới nên suốt ngày điện thoại, không trú tâm đến gia đình, tôi cũng động viên vợ tôi , nhưng vợ tôi mất gần 1 năm mới nguôi ngoai được. Trong khoảng thời gian ấy, có lần bạn bè cơ quan ( 5 người) xuống hà nội công tác, họ có rủ vợ tôi ra khách sạn ăn cơm, và vợ tôi điện cho tôi xin ngủ lại với đoàn. Tôi nói là không nên, ăn cơm chơi với đoàn rồi về. Nhưng vợ tôi không về. Cũng từ đó cộng thêm những diễn biến cuộc sống thường ngày , tôi nghĩ rằng: Vợ tôi coi bạn bè hơn tất cả, mặc dù tôi đã không đồng ý nhưng vẫn cứ ở lại. Sau đó đã có cuộc xung đột. Chúng tôi đã viết đơn ly hôn, sau nghĩ lại, và dã không viết đơn nữa.
Đã có lần tôi nói: anh ghen với cả bạn bè em đấy vì em dành tình cảm cho họ nhiều, còn với anh thì anh cảm tháy em không yêu anh. ... và điện thoại, tin nhắn đã , vợ tôi đã xóa tin nhắn, xóa số gọi đi gọi đến là không tôn trọng anh, vợ tôi nói là xóa đi để không làm ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình. Nhưng kỳ lạ có cuộc nói chuyện đêm khua, vợ tôi cũng xóa đi, tôi không muốn hỏi là hôm qua em gọi điện cho ai mà muộn thế. Nhưng đến bây giờ, vợ tôi cũng vẫn xóa những gì là riêng tư.
Tôi rất buồn, và cảm nhận mình không được yêu. Dù mình là người trung thành và không có bất cứ ai ngoài vợ. Từ ngày lấy nhau đến nay: gia đình vợ tôi luôn cho tôi là người khó tính. Tôi cũng đã điều chỉnh, nhưng cũng biết là mình còn khó tính. và như thế, có lần mẹ vợ, có lần chị vợ nói trước mặt tôi: không ở được với nhau thì bỏ đi, chị vợ tôi đã bỏ chồng, lấy chồng mới và cũng từng nói: sợ gì gái không chồng.( nhà vợ tôi có 2 con trai đã bỏ vợ; có 3 chị em gái đã bỏ chồng 1 và 1 chị gái cũng đã đưa đơn ra tòa)
Tôi bị xúc phạm, và tôi thực sự chán nản. Hôm rồi mẹ con cháu lên hà giang chơi thăm anh em ruột và bạn bè. Vì tôi bận việc không đi được. Tôi băn khoăn rằng tại sao ngày thứ 2 sau khi lên hà giang, vợ tôi để mỗi con 1 nhà anh/chị rồi đi ăn cơm đến 10h tối mới về. tôi có nói là: lên trên đó là vì tình cảm chứ không vì công việc. Vậy đi đâu thì nên cho các con đi cùng. Một phần nó tình cảm , một phần cho con học được những điều trong cuộc sống. thế nhưng cách 2 hôm trước khi về hà nội, vợ tôi lại đi ăn cơm 1 mình và không điện cho tôi như mọi ngày. Khoảng thời gian vợ con tôi ở trên Hà giang chơi, tôi có điện và nói như những lời vừa nói về việc đi chơi của mẹ con. Song vợ tôi cho tôi ghen tuông, đi ăn miếng cơm cũng phải báo cáo, anh tra hỏi đi ăn ở đau, với ai, và nói là không tin nhau thì thôi bỏ nhau cho nó thảnh thơi. Tôi cũng nói rằng: anh chẳng có gì để mất, việc đó do em quyết định.
Khi ở Hà giang về Hà Nội, tôi đón mẹ con cháu về và gia đình bình thường. Khi tắm cùng, chúng tôi đã có cử chỉ để thấy rằng không có gì phải này nọ nữa. Tuy nhiên sáng nay, vợ tôi có điện cho 1 người quen đến ăn cơm. Ngay vì đang tứ sẵn với vợ: vợ phơi khăn của 3 mẹ con , còn của mình thì để lại. mẹ tôi lên chơi đã 2 tháng nhưng gần như có 3 đến 3 buổi sáng là vợ tôi dậy sơm làm ăn sáng cho mẹ tôi. ( vì nghỉ hè nên các cháu ngủ dậy muonj, chúng tôi đi làm thì tự lo), thái độ lạnh nhạt của vợ tôi làm cho tôi thêm chán, và tôi nhìn tháy vợ tôi lấy gạo nấu cơm, nói tôi không ăn cơm nhà. Khi biết rõ người bạn ấy thì tôi bảo, vậy thi bảo anh ấy 11h30 đến, anh về. Nhưng vợ tôi không nghe liền điện cho anh ấy là tôi lại đi đâu ấy, để hôm khác . và cô ấy khùng khùng vào phòng có máy vi tính vừa khóc vừa nói, vừa mở máy viết đơn.
Con gái tôi 10 tuổi, nó nhìn tháy, nó buồn. Tôi đi nấu cơm vợ tôi hì hục trong máy để viết đơn. tôi đẫ nấu cơm gần xong thì vợ tôi ra nói: thế về phần con cái, tài sản thì sao? tôi nói, tôi chẳng có gì để mất, làm thế nào thì tùy em, anh không ký. sau đó vợ tôi rủ 2 đứa con tôi sang nàh bác nó ( cách đó 12km) chơi. Khi đso tôi đã nấu cơm xong, chỉ có toi và mẹ tôi ở nhà ăn cơm. Tôi có nói với con tôi: các con mà đi là mẹ bỏ bố đấy, thằng lớn thì chẳng nói gì, con bé thì khóc, rồi 3 mẹ con đi chơi. Tôi viết lúc này khi mà tôi và mẹ tôi đã ăn xong, tôi xem máy vi tính thì đơn mà vợ tôi viết chưa xong. Nhưng tôi chán, và chán vô cùng. nên chăng? tôi phải làm gì?/ Trân thành cảm ơn!
Nguyễn Nam Thanh
Than........@gmail.com
Bài mới hơn: |