Gần 4 năm yêu nhau trong ngôi trường đại học, thời gian 4 năm không phải là quá dài nhưng cũng không là ngắn...thời gian đó đã làm phai nhạt dần tình cảm của chúng tôi dành cho nhau. Anh bằng tuổi tôi nhưng suy nghĩ luôn chín chắn.
Anh là người sống thiên về tình cảm, nhưng nếu cần giải quyết chuyện gì đó thì anh phân biệt tình cảm và công việc rất rõ ràng. Tôi biết anh luôn đặt chuyện tình yêu sau gia đình và sự nghiệp, vì thế tôi luôn tạo điều kiện để anh làm được việc đó. Anh đã quyết định để tôi ra sau sự nghiệp của anh. gia đình anh dạo này khá phức tạp, bản thân là một người con có hiếu, anh không muốn làm gia đình thất vọng.
Cuối tháng 11 này, cả anh và tôi đều tốt nghiệp. Anh biết dự định ở lại Sài Gòn làm việc của tôi, còn tôi luôn nói rằng " hãy quyết định về công việc của anh một cách độc lập, em không muốn mình làm ảnh hưởng đến tương lai sự nghiệp của anh, anh làm ở đâu cũng được, miễn là mình có niềm tin dành cho nhau". Tôi nghĩ rằng đó thực sự là một ý kiến tiến bộ. Anh cũng đồng ý với chuyện này.
Rồi một ngày gần đây, anh nói anh sẽ phải đi Đà Nẵng để làm thay vì ở lại SG hay về quê, vì gia đình của anh đã sắp xếp như thế. Tôi vô cùng bàng hoàng, tôi không nghĩ sẽ có khả năng đó. Anh còn bảo rằng "em hãy ổn định việc làm của mình, và tập quên anh đi".
Giờ tôi phải làm sao? Tôi muốn đi theo anh, muốn giữ gìn tình yêu này...nhưng nếu cứ bám theo một cách dai dẳng thì không khác nào phiền toái, chỉ làm anh mệt mỏi và chán nản hơn thôi. Tôi muốn giữ gìn, níu kéo một cách thông mình. Vì tôi biết anh còn yêu tôi, chỉ là điều kiện và hoàn cảnh không cho phép chúng tôi tiếp tục... Nếu tôi thông minh, tôi tỉnh táo thì có lẽ tôi sẽ làm được. Nhưng giờ tôi đang rất rối trí, không biết nên làm gì, làm như thế nào?có ai giúp tôi nên níu giữ thế nào để không làm anh mệt mỏi hay không?
Tracy Chan herot......@gmail.com