Thật ra, chuyện “mít ướt” của con đã có từ lúc nhỏ chứ không phải chỉ mới gần đây. Ba nhớ rất rõ là ngay từ khi vào mẫu giáo, ba mẹ thường bị cô giáo than phiền vì con cứ hay khóc trong lớp học.
Ở nhà thì con như một “ông hoàng”, chẳng ai dám động đến. Bởi mỗi lần con có lỗi, ba xách chiếc roi mây lên dọa đánh đòn là con òa khóc, vội chạy ngay đến ông bà nội mà “cầu cứu”. Ba thấy thế không nỡ đánh nên đành buông roi.
Theo thời gian, tưởng chừng cái tật “mít ướt” của con sẽ được thay đổi, nhưng ba mẹ đã nhận ra mình sai lầm nghiêm trọng vì càng lớn, con càng “mít ướt” nhiều hơn.
Con trai ạ, ba biết khóc không phải là một tật xấu, nhưng nay con đã lớn, không nên khóc nhè mãi. Nếu con sai, con cần biết nhận lỗi. Nếu con thấy mình bị oan ức về vấn đề gì, cứ thẳng thắn cho ý kiến hoặc bày tỏ quan điểm của mình. Con nghĩ sao nếu thói quen “mít ướt” của con cứ kéo dài mãi đến tuổi trưởng thành? Rồi bạn bè phản ứng ra sao khi nhìn thấy cảnh con rơi lệ như con gái? Chắc chắn sẽ rất khó coi, đúng không con trai? Chính vì vậy, con hãy bỏ ngay tật “mít ướt” để chứng tỏ mình là một chàng trai mạnh mẽ. Ba rất hiểu, dứt bỏ ngay một thói quen là việc không đơn giản, nhưng với ý chí, nghị lực của con thì ba tin là con sẽ vượt qua được. Cố gắng lên con trai!
Đặng Trung Thành