Tôi “cặp” với Thúy, một cô bạn cùng lớp, xinh xắn, dễ thương nhưng chững chạc hơn tôi nhiều. Chuyện tình cảm “bọ xít” của tôi chỉ giống như yêu cho có. Tất nhiên là chỉ ở phía tôi thôi, còn Thúy thì không “bọ xít” một chút nào.
Thúy thường nói với tôi những chuyện về tương lai, những điều mà một thằng con trai như tôi còn chưa biết. Thúy cũng là người tấn công tôi nhiều hơn. Kể cả cái “lần đầu tiên” của hai đứa cũng là do Thúy chủ động.
Đến những cuộc yêu “thích thì...”
Tôi và Thúy vẫn thường xuyên bỏ học để đưa nhau đi chơi. Được một cô gái suốt ngày lo lắng cho mình, nói yêu mình, tôi cũng thấy tự hào lắm. Khi ấy, tôi không biết có phải là tình yêu hay không nhưng mỗi lúc ở bên Thúy là tôi “ngứa ngáy” chân tay và muốn làm “chuyện ấy”.
Bất kể lúc nào, bất kể ở đâu, khi thì trên con đường vắng, lúc thì ở tại nhà tôi mỗi khi bố mẹ đi vắng... Chúng tôi hồn nhiên tới mức lúc nào “thích thì nhích”. Vậy nên hai đứa cứ quan hệ như vợ chồng mà tuyệt nhiên không nghĩ đến hậu quả sau đó.
Tôi vẫn ngây thơ đón nhận những cuộc “yêu” không tính toán. Đáng lẽ ra thì chỉ có Thúy mới là người thiệt thòi vì cô ấy là con gái. Nhưng khi chúng tôi bước vào kỳ thi học kỳ thì Thúy chạy đến báo là đã có thai. Tôi ngố đến mức há hốc miệng ra cười. Con của tôi ư, thật không thể tin được.Tôi không hiểu hết trách nhiệm của mình lúc này sẽ phải làm gì?
Tôi và Thúy đều mới có 16 tuổi. Làm sao một đứa con trai 16 tuổi lại có thể suy nghĩ nghiêm túc về những thứ được gọi là trách nhiệm được? Tôi còn học lớp 10, đến cả cuốn sách còn phải xin tiền mẹ, giặt quần áo, tôi còn làm không xong, huống hồ phải làm chồng?
Vậy nên tôi vẫn “bình chân như vại” khi Thúy chan chứa nước mắt. Giờ đây tôi thấy mình đã mất mát nhiều quá vì mối tình ngây dại ấy. Tôi và Thúy giấu bố mẹ đưa nhau đến bệnh viện tư nhân để “giải quyết”. Một lần, rồi hai lần phải “hỏi thăm” bác sỹ, tôi đã bắt đầu thấy ân hận.
Nhưng giống như một thói quen khó bỏ, tôi và Thúy vẫn đến trường và vẫn làm “chuyện người lớn”. Rồi mẹ của Thúy phát hiện cô ấy đã từng đi phá thai, thế là mọi chuyện vỡ lở. Bố mẹ hai đứa gặp nhau để “nói chuyện” và răn đe chúng tôi. Tôi xao nhãng chuyện học hành hơn. Chả biết sao một đứa trong lớp biết Thúy từng mang bầu nên hỏi tôi: “Làm chồng có thích không? Hai đứa hay ngủ với nhau lắm à?”
Đến trường thì tôi phải đối mặt với những ánh mắt tò mò, dò hỏi của chúng bạn, và cả sự kiểm tra của Thúy nữa. Thúy trách móc, xăm soi tôi chuyện đi đâu, với ai, làm những gì, “có nhìn ngó đứa con gái nào không?”
Còn về đến nhà, tôi thấy tù túng hơn khi bị bố mẹ cấm đoán, quở trách. Trong mắt bố mẹ, tôi đã trở thành một đứa con trai hư hỏng. Rồi tôi ra ngoài nhiều hơn, chát chít nhiều hơn, chơi Game nhiều hơn và lơ là chuyện học hành hơn.
Tôi cứ nghĩ rằng đã làm “chuyện ấy” với Thúy nghĩa là tôi đã yêu cô ấy. Giờ tôi mới thấy đó chỉ là sự ngộ nhận trẻ con nông nổi. Mỗi sáng thức dậy, tôi đã bị mẹ nhắc nhở không được ham chơi nữa, sẽ phải về nhà ăn cơm sau khi tan trường, không chơi đế chế, không Game online, không chát chít nhăng nhít, không hẹn hò yêu đương nữa… Có thể nói là tôi có cả hàng tá cái “không được”.
Và mất mát khi “vào đời”!
Một lời của mẹ là mắng xối xả, hai lời là “thằng hư hỏng”. Những gì tôi nói, mẹ đều cho là vớ vẩn hết. Đáng lẽ ra tôi sẽ không trốn khỏi nhà nhiều như thế nếu như bố mẹ bớt khắt khe với tôi hơn…
Bất cứ lúc nào, mẹ cũng la mắng rằng tôi là “đứa mất dạy”. Và mẹ nhắc đi nhắc lại với tôi cả hàng trăm lần rằng: “Mày học cái thói ấy ở đâu?”
Tôi đã được gì khi ham làm “chuyện người lớn”? Tò mò ư? Bố mẹ không hiểu tôi đã mất mát rất nhiều, dù tôi là thằng con trai. Tôi cũng bị tổn thương trong lòng. Khi đưa bạn gái đến bệnh viện, tôi thấy tội lỗi của mình không nhỏ. Khi bố mẹ phát hiện tôi đã “lớn” thì tôi cũng thấy có lỗi với niềm tin của bố mẹ từng dành cho mình.
Theo afamily.vn