"Hết 4 tháng đầu tiên, Tommy ở nhà với ông bà nội, với cụ nội để bố mẹ lên Hà Nội đi làm. Hai mẹ con vẫn gặp nhau, vẫn ôm ấp, âu yếm nhau nhưng không phải hàng ngày mà chỉ vào dịp cuối tuần. Những ngày còn lại, mẹ chỉ được nghe tiếng con ê a qua điện thoại.
Lần đầu tiên mẹ xa con là lúc con đầy tháng. Theo tập tục ở quê bố, mẹ sẽ đi ra ngoài đường để "đổ thong long”. Mẹ hồi hộp chuẩn bị mọi thứ để bước chân ra ngoài sau 1 tháng nằm ổ, chỉ quanh quẩn ở nhà. Cảm giác đó rất háo hức, nhưng vụt nguội lạnh đi ngay khi ở bên cạnh mẹ không phải là con. Đi có một tiếng đồng hồ mà cứ chốc chốc mẹ lại nhìn đồng hồ để về với con ngay lập tức.
Ngày đầu tiên mẹ xa con cả ngày là ngày mẹ bắt đầu đi làm trở lại. Cứ nửa tiếng mẹ lại gọi điện về hỏi bà xem con ở nhà thế nào, có ngoan không, có chịu ăn sữa không. Đêm đầu tiên mẹ trằn trọc không ngủ được. Cứ tưởng tượng nghe tiếng khóc đòi mẹ của con là lại đứng ngồi không yên.
Tuần đầu tiên mẹ về, con đang chơi với cụ, nhìn thấy mẹ con, con mếu và khóc ngay, ra chừng tủi thân và giận mẹ lắm đấy. Mẹ phải xin lỗi, nựng nịu một lúc, con mới cho mẹ bế. Đừng tưởng con bé thế, con không biết gì đấy nhé!
Bố về, bế con khắp xóm. Con vui lắm, cười tíu tít suốt. Chẳng lúc nào chịu rời tay bố, tay mẹ.
Chiều đến, bố cho con đi xe đẩy khắp xóm, ngắm cây cỏ, cảnh vật xung quanh, tay huơ huơ, miệng ầu ầu muốn nói lắm rồi!
Bà nội kể: "Con ở nhà ngoan lắm. Mẹ cứ cho ti một bình sữa là em ngủ ngoan. Tommy có vẻ hợp với sữa XO. Con lên cân đều và đi ngoài rất tốt".
Chiều chiều, bà lại bế Tommy ra xem cây ngoài vườn, để con được hít thở với không khí trong lành, làm quen với thiên nhiên. Cây na đang ra hoa, sau này kết quả cho Tommy ăn nhé!
Tommy là sướng hơn các bạn con các cô chú ở cơ quan mẹ đấy! Lúc nào cũng được ông bà nâng niu, bế bồng trên tay.
Đã có lúc bố mẹ nghĩ đưa con lên Hà Nội để khỏi bị nỗi nhớ con quẩn quanh trong tâm trí cả ngày. Nhưng công việc quá bận, mẹ không có thời gian chăm con. Ông bà lại còn bao nhiêu việc ở quê, không thể lên Hà Nội với con. Thuê người giúp việc thì mẹ không đành. Mẹ muốn con từ nhỏ được hưởng trọn tình cảm yêu thương gia đình. Cô Hoa bạn mẹ bảo: "Trẻ con ở với bố mẹ vẫn là nhất" nhưng mẹ thấy con ở nhà với ông bà, con được chăm sóc tốt hơn. Mẹ đành chấp nhận "hy sinh" xa con vậy.
Hai ngày nghỉ cuối tuần lại quá ngắn ngủi, chưa đủ để hít hà hết mùi của con.
Sáng nay mẹ dậy đi lên Hà Nội lúc trời còn chưa kịp sáng, đang mưa tầm tã. Nhìn cái má hây hây của con gái, không cầm lòng được phải thơm con một cái. Con mơ màng quay sang ôm mẹ, cái miệng tóp tép như đang ăn kẹo. Thế là lại bắt đầu một tuần nữa mẹ phải xa con...".
Thu Hằng
(Ghi lại)