16 giờ 30 phút ngày 1/11/2007, con trai mẹ cất tiếng chào đời. Giờ mẹ sẽ kể cho con nghe những câu chuyện ly kỳ trước giờ ấy, con nhé!
Mẹ quyết định chọn một bác sĩ sản có tiếng để theo dõi mẹ con mình đến giờ G cho yên tâm. Và ngay từ lần đầu khám, bác sĩ đã nói mẹ sẽ không đẻ thường mà phải mổ. Mấy ngày đầu mẹ buồn lắm, vì sinh nở tự nhiên dù sao cũng tốt hơn chứ, với lại nghe đến mổ ai mà chả run. Và mẹ phải nói sự thật đó cho hai bên gia đình chuẩn bị.
Ôi, hai bà còn buôn với nhau là nhiều chuyện lắm. Thấy hai bà hòa hợp, mẹ vui lây và cứ ung dung mà nhận “tiếp viện” để bồi bổ cho con.
Hội bạn của mẹ không bầu nhỏ, bầu to thì cũng vừa nhảy ổ hoặc đang nuôi đám chíp chíp. Bởi vậy các cuộc buôn dưa chủ yếu quanh chuyện mang bầu, đẻ và nuôi con. Mẹ thì chăm chăm vào các dấu mốc: tuần thứ 6, 12, 22, 32, 36 đến tuần 40 và lên bàn đẻ. Tuần thứ 6 phải kiểm tra xem có tim thai chưa, tuần 12 là độ dày da gáy, 22 tuần kiểm tra về dị tật bẩm sinh...
Tuần thứ 6 mẹ chỉ nặng 38 kg vì nghén, không ăn được. Mấy cô bạn bảo phải uống thêm sắt, canci, tẩm bổ… Bác sĩ cũng khuyên phải cố ăn đầy đủ để thai nhi phát triển tốt. Khổ nỗi, mẹ sợ đủ thứ mùi từ mùi cơm sôi đến mùi xà phòng, nước rửa chén… Có lần bố phải nhốt mẹ vào một phòng xa bếp nhất và hai tiếng sau đem lên một bát cháo nóng hổi. Ăn xong, mẹ phun ra hết!
Mẹ biến thành… voi
Mang bầu con mẹ bỗng trở nên tò mò và… ham hố ghê. Gặp ai mẹ cũng hỏi xem cần tẩm bổ những gì cho con thông minh, xinh đẹp. Mẹ ăn uống rất là bài bản nhé. Nào là bông cải xanh để có nhiều acid folic, nào thịt nạc để nhiều protein, chất sắt; nào ngao sò, ghẹ để nhiều khoáng chất, canci…
Nghe bảo “ăn cá chép đẻ con tiên” nên một tuần mẹ phải chén 4 bữa cá chép. Rồi thì ăn nhiều tía tô lá xoăn để con có hai hàng mi cong viu nữa. Mẹ ăn nhiều trứng và uống sữa để con có làn da trắng hồng, đôi môi mọng đỏ… Mẹ đã hết nghén nên mọi thứ đều ngon thật là ngon… Và trong trí tưởng tượng của mẹ, con đẹp như một thiên thần vậy.
Mẹ bồi bổ theo cả những gì khoa học đã chứng minh lẫn những gì khoa học chưa thể chứng minh. Kết quả là đến tuần 34, mẹ đã ngót nghét 58kg! Mẹ hoảng quá vì mẹ chỉ cao có 1,5m nên có khác gì một quả bóng bơm căng hết cỡ. Nhưng mẹ vẫn chưa ngừng ham hố.
Theo một tài liệu nước ngoài thì nên ăn socola và kem tươi để tính nết con sau này vui vẻ… Vậy nên, khi lên bàn mổ, mẹ nặng những 62kg. Bố gọi mẹ là VOI.
Trúc trắc trước giờ G
Tuy mẹ voi, nhưng cân nặng của con tương đối chuẩn. Tuần 34 con nặng 2,5kg. Tối nào con cũng lục đục, huých huých vào sườn phải của mẹ. Mẹ đau bại lưng vì luôn phải nằm nghiêng bên trái. Mẹ toàn phải ngủ bù vào buổi trưa trên mấy cái ghế cơ quan, tranh thủ lúc con tỏ ra ngoan ngoãn. Chắc lúc này con cũng ngủ phải không? Bà ngoại bảo, cứ đà này, khi con ra đời, tháng đầu tiên con sẽ ngủ ngày cày đêm.
Tuần thứ 38 không thấy con cựa động gì mấy, mẹ lo lắm. Bác sĩ bảo không sao vì con đã 3,2 kg nên bụng mẹ trở nên chật hẹp làm con ít hoạt động. Lúc này, bụng mẹ xuất hiện vết rạn lồi đỏ mọng, đan xen nhau như lưới mắt cáo. Chúng làm mẹ ngứa phát điên. Không dám gãi, mẹ luôn thủ sẵn quả chanh để sát vào khi cơn ngứa hành hạ. Xát chanh vào mẹ xót nhưng không dám nhày cà tưng mà chỉ kêu “trời!”. Mẹ không ngủ được, chỉ ngồi trên ghế sofa, liên hồi xát chanh vào bụng đợi ngày bác sĩ chỉ định mổ.
Mẹ không hề có cơn chuyển dạ khi con đã 9 tháng 10 ngày. Con nặng 3,8 kg - quá to so với vóc dáng mẹ. Bác sĩ chỉ định mẹ phải mổ chủ động ngay trong ngày khám thai lần cuối. Túi nước ối giờ đã không đủ để con xàinữa – nó đã cạn.
Ngoái theo dáng bố đang lao ra nhà xe về lo tiền mổ, mẹ đi theo bác sĩ như trẻ con lần đầu đến lớp - mổ chủ động nhưng trong tình huống bất ngờ mà. Đi qua mấy phòng đẻ thường, thấy các cô kêu rên hoặc mắm môi mắm lợi trên bàn đẻ, mẹ hãi quá. Biết là trong tháng này sẽ được làm mẹ nhưng ngày hôm nay thì mẹ chưa chuẩn bị tinh thần. Ôi, hồi hộp quá!
Mẹ chẳng nhớ là bác sĩ đã đưa chúng ta đi những đâu, chỉ biết đích cuối cùng là nằm trên bàn để gây tê cục bộ. Mẹ chính thức lên bàn đẻ mà không hề biết đau đẻ là gì.
Đẹp trai ơi, chào con!
Bụng mẹ không có cảm giác nhưng trái tim vẫn đập hồi hộp. Chừng 5 phút sau, mẹ đã nghe thấy tiếng con khóc. Mẹ liếc nhìn đồng hồ: 16 giờ 30 phút! Gương mặt của con lúc đó không bao giờ mẹ có thể quên được – còn hoàn hảo hơn cả tưởng tượng của mẹ. Thật bõ công mẹ tẩm bổ.
Con nặng đúng 3,8 cân và có làn da như người Anhđiêng. Mấy cô y tá thì thầm lúc mẹ bắt đầu run bần bật vì mất nhiều máu: “Ôi, thằng cu đỏ rực này đẹp giai quá!”. Đó là sự hãnh diện đầu tiên con dành cho mẹ. Rồi con được bế đi chăm sóc, mẹ ở lại cùng những mũi chỉ cuối cùng đang được bác sĩ giằng co nghe sồn sột như khâu bao tải vậy. Mẹ hạnh phúc quá dù hai hàm răng khua vào nhau cành cạch. Mẹ được đắp thêm chăn và thiếp đi trong những giấc mơ có gương mặt và tiếng khóc chào đời khỏe khoắn của con.
Theo Afamily