Ngày mình yêu nhau, anh lúc nào cũng hào hoa, phong nhã, ngon ngọt, dịu dàng đến nỗi em cứ ngỡ mình hạnh phúc nhất đời vì “vớ” được chàng hoàng tử cưỡi trên lưng bạch mã.
Về với nhau một nhà rồi, thì ôi thôi, hoàng tử bạch mã của em bỗng chốc hóa thân thành chàng... cóc ghẻ. “Ghẻ” theo đúng nghĩa đen thật nhé! Em thực không tài nào chịu nổi khi tối tối anh ôm chân... “gảy đàn”, trong khi mắt vẫn dán vào màn hình máy tính chơi game. Có giục anh đi tắm, anh lại viện cớ đang bận “công thành”, “việc tắm là việc cỏn con, nay không làm để mai cũng được”. Đành rằng anh chẳng vội gì, nhưng lỗ mũi của em thì sắp... viêm dị ứng, vì mỗi ngày được “hít hà” không ít thứ mùi khó hiểu thoảng ra từ cơ thể của anh, cổ gáy anh, và cả bàn chân anh nữa.
Căn nhà nhỏ xinh của chúng mình, em dọn dẹp mỗi ngày gọn gàng là thế, anh cũng chẳng tiếc thương. Cứ đi làm về, áo quần anh vứt đầy trên ghế, rồi tàn thuốc lá rơi rớt khắp thảm, trên sàn. Thật xấu mặt em mỗi khi nhà bất ngờ có khách.
Anh thường xuyên sai hẹn với em, dù khi mình chưa cưới nhau, chính anh là người đến sớm đợi em hàng tiếng đồng hồ trước khi đi chơi để cho em trang điểm. Cái giá của em rớt thảm hại sau khi lấy chồng.
Chưa đầy năm em đã thành bà vợ khó tính luôn kiếm điện thoại gọi hỏi chồng “ở đâu?”, “mấy giờ về?”, chỉ vì anh thường xuyên “có cuộc họp quan trọng” với bạn nhậu mà quên mất rằng hôm đó có hẹn về thưởng thức món mới em làm cho bữa tối, hay hôm ấy là ngày kỷ niệm lần đầu tiên chúng mình hôn nhau, lần đầu tiên chúng mình đưa nhau về nhà ra mắt...
Chồng của em! Anh còn mắc bệnh tham công tiếc việc. Trước khi mình cưới, anh luôn coi em quan trọng hơn tất thảy. Em cần, anh đến ngay, dù có đang dang dở việc gì. Giờ thì em hiểu đã bị anh “lừa” một cú đau. Chỉ vì anh luôn tỏ ra “coi tình hơn việc” nên trước khi đưa chân theo chồng em không ký công ước “cấm biến nhà riêng thành công sở”, tạo đà cho anh ôm việc về làm.
Chưa đầy một năm làm vợ, nhưng em đã thấy mình lủi thủi như trải qua cả quãng thời gian hôn nhân quá dài. Bố mẹ chúng mình kết hôn vài chục năm có lẻ mà vẫn tay trong tay tình tứ tản bộ công viên mỗi chiều. Em với anh mang tiếng vợ chồng son, mà có ít thời gian dành cho nhau đến thế?
***
Con bồ câu bé nhỏ! Chẳng biết anh có nên gọi em bằng biệt danh dịu dàng ấy nữa hay không, vì giờ em đã biến ra... quạ khô khó tính mất rồi. Dường như chẳng ngày nào em thôi phàn nàn cả. Em luôn nghĩ ra lý do để cự nự, bắt lỗi anh.
Điển hình là, em lúc nào cũng chê anh... bẩn. Anh đã đọc đâu đó, họ nói, mùi đàn ông là thứ mùi quyến rũ nhất cơ mà. Có thể lý thuyết này không đúng với vợ anh, nhưng em tìm cách khác “góp ý” cho anh chứ.
Em bị chứng sạch sẽ thái quá. Hẳn nhiên anh vui vì em biết lo cho nhà cửa gọn gàng, nhưng cái gì trở nên thái quá cũng đều có hại. Như hôm rồi nhé: Đám tài liệu rất quan trọng của anh, để chúng trên bàn như thế, anh vơ cái được ngay, rất tiện. Vậy mà em chẳng nói một câu, dọn dẹp tuốt luốt, xếp rất ngay ngắn vào tủ hồ sơ. Báo hại anh ngay ngày hôm sau có thuyết trình ở Công ty, toát mồ hôi vì để quên tài liệu. Anh không nói lại vì lo em dằn dỗi, em vẫn thường bảo anh yêu việc hơn yêu em, dù biết mười mươi là không phải vậy.
Anh nghĩ, đã đến lúc mình cần có một đứa con em ạ, để em có thể chuyên tâm vào lo cho nó, mà quên bớt những việc không cần thiết phải lưu tâm như “ngày đầu anh nắm tay em”, “ngày đầu chúng mình hôn nhau” chẳng hạn. Ba chục cái “ngày đầu” là đi đứt cả tháng.
Chẳng ngày nào anh không giật mình thon thót tự hỏi, “hôm nay liệu có “lễ lớn” nào không?”. Ấy thế mà vẫn đắc tội với em. Cái đầu nhỏ bé của phụ nữ thật đáng yêu, luôn ghi nhớ những thông tin mà đàn ông không bao giờ có thể nhớ!