Ly hôn là một quyết định quan trọng trong đời người, vì vậy tôi đang rất băn khoăn và có thể nói đang rơi vào sự bế tắc, rất mong mọi người cho tôi lời khuyên chân thành nhất để tôi biết mình nên làm gì lúc này.
Sáu năm trước tôi làm lễ tân cho một khách sạn nhỏ và được chị bạn giới thiệu làm quen với một người bạn của chị - một người đàn ông Đan Mạch lớn tuổi nhưng tính tình trẻ trung và thanh lịch. Ban đầu tôi cũng không ấn tượng gì lắm chỉ nghĩ theo phép lịch sự thì làm quen thôi. Rồi những lần trở lại Việt Nam người đó chủ ý muốn mời tôi đi uống cà phê. Sau đó thì chúng tôi trao đổi email để liên lạc.
Nói về người đàn ông đó thì theo cảm nhận ban đầu của tôi đó là 1 người ga-lăng, lịch sự, cư xử đúng mực với mọi người xung quanh. Người đó có 1 con riêng do vợ để lại từ khi còn nhỏ xíu đến giờ đã 18 tuổi. Một năm sau, khi những liên lạc qua email và những lần người đó về VN thì tôi chính thức nhận lời trở thành bạn gái của người đó. Khi bắt đầu thân thiết thì người đó ngỏ ý muốn tôi nghỉ việc và chuyên tâm vào việc học (khi đó tôi đang theo học ở một trường Đại Học ) và người đó sẽ giúp đõ tôi về mặt tài chính. Tôi đã chấp nhận.
Sau 2 năm yêu nhau chúng tôi quyết định tổ chức đám cưới rồi theo chồng về Đan Mạch-một đất nước xa lạ, không có người thân, bạn bè gì. Công việc của tôi là ở nhà và làm nội chợ bình thường vì chồng tôi nói không muốn tôi đi làm vất vả vì một mình chồng đi làm có thề lo được cho gia đình. Thương chồng cảnh "gà trống nuôi con" bao nhiêu năm nên tôi đồng ý, cố gắng chăm lo nhà cửa gọn gàng, sạch sẽ.
gia đình và bạn bè chồng rất quý tôi. Chồng tôi mở một tài khoản riêng đứng tên 2 vợ chồng nhưng nói thật tôi chẳng biết trong đó có bao nhiêu và mỗi tháng sẽ đưa tôi một ít tiền mặt để dành cho bản thân, còn mọi chi tiêu trong nhà thì chồng tôi lo hết. Mỗi năm một lần chúng tôi về lại Việt Nam thăm gia đình tôi.
Nhà tôi có ba chị em gái, nhưng khi ai cần giúp đỡ thì chồng tôi cũng sẵn sàng dù không nhiều. Hàng xóm cũng quý mến vì tính nết hòa đồng với mọi người. Đến đây hẳn nhiều người nghĩ tôi hạnh phúc vậy còn than vãn gì? Nhưng "mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh". Vì tôi không đi làm nên không tự chủ được về mặt tài chính để phụ giúp cha mẹ già ở quê, mỗi lần về thăm nhà chồng tôi chỉ đưa cho một ít rồi tôi phải thêm thắt chút tiền để dành của mình để giúp ông bà được thêm chút ít (mang tiếng lấy chồng tây).
Cha mẹ tôi không đòi hỏi gì, chỉ mong con mình hạnh phúc là ông bà vui, nhưng nói thật tôi thấy xót xa lắm, gần 70 tuổi nhưng vẫn phải sớm hôm lọ mọ kiếm từng đồng. Lấy chồng rồi tôi hy vọng giúp đở cha mẹ nhiều hơn nhưng sự thật thì không được như ý muốn. Giá như chồng tôi hiểu cho nỗi lòng của vợ để có thể giúp đỡ cha mẹ tôi mỗi tháng một chút thì tốt biết bao. Nhưng chồng tôi không hiểu điều đó, hay không muốn hiểu tôi cũng không biết.
Ba năm nơi xứ người là ba năm day dứt vì thấy mình không chăm lo được cho cha mẹ, thấy mình có lỗi quá. Rồi cuộc sống bên này cô đơn mà chồng tôi không muốn có con (tôi nghĩ vậy) có lẽ vì đã có 1 người con riêng rồi nên không muốn nữa, lý do chồng tôi đưa ra là chồng tôi lớn tuổi rồi, sau này con lớn sẽ thiệt thòi. Nhưng bạn bè tôi thì nói nếu thương vợ thì chuyện đó không thành vấn đề. Điều đó làm tôi rất ám ảnh. Là phụ nữ tôi cũng mong ước được làm mẹ như bao người khác, nhưng tôi đành cam chịu vì nói thật tôi cũng rất thương chồng tôi nên không muốn nói nhiều để gây áp lực cho chồng. Cũng từ đó tôi ngại không muốn về lại VN, vì đi đến đâu cũng nhận được những câu hỏi đến xé lòng: "Cho bố mẹ được bao nhiêu?", "Vẫn chưa có gì à?", "Sao lâu thế?", người ác mồm hơn thì "Hay là điếc rồi?".
Từ đó tôi sống thu mình lại hơn, rất hạn chế giao tiếp với mọi người, người bạn thân thiết nhất của tôi chính là chiếc máy tính này. Tôi đã tự nhủ mình đừng quan tâm đến lời thiên hạ nhưng quả thực đó là nhưng vết dao cứa sâu thêm vào nỗi đau tôi đang mang nặng. Tôi nghĩ nếu tôi có một đứa con thì có thề tình thế sẽ khác, ít ra tinh thần tôi sẽ phấn chấn hơn khi có thể chăm sóc cho con mình, để không còn thấy mình vô tích sự nữa. Nhưng đó chỉ là ước mơ nhỏ nhoi.
Rồi thêm áp lực tinh thần về tiền nữa, thỉnh thoảng khi đưa tiền cho tôi thì chồng tôi lại nói "em may mắn đấy, vì có nhiều người còn đang thất nghiệp kìa". Tôi nghe đắng ngắt trong lòng. Rồi những khi cha tôi ở quê bệnh nặng thì tôi đề nghị chồng tôi nên giúp đỡ ông thì chồng tôi cũng có gửi về chút đỉnh, nhưng cũng chẳng đáng là bao so với thu nhập của chồng tôi. Chồng tôi có thể chi ra cả vài ngàn euro làm cái lán nhỏ nơi đi pic nic nhưng gửi về cho cha mẹ vợ chỉ có vài trăm euro.
Tôi còn nhớ ngày vẫn còn là người yêu, tôi muốn đi mua ít quần áo, chồng tôi trả tiền (cũng chỉ vài trăm nghìn) đến khi về thì tôi nghe một câu nói như gáo nước lạnh tạt vào mặt : "Anh có phải ngân hàng đâu". Tôi đã quyết định trả lại số tiền đó nhưng chồng tôi không lấy.
Thỉnh thoảng chúng tôi có những va chạm thì chồng tôi tỏ vẻ bất cần và ý là lúc nào cũng có thể kiếm được người khác trẻ đẹp. Tỏ ý như là tôi cần anh chứ anh không cần tôi. Điều đó làm tôi khó chịu và tủi thân vì như vậy là không tôn trọng vợ. Có lần tôi đau bụng kinh, đau vật vã, mệt mỏi vô cùng, tôi điện thoại cho chồng nói rằng mình đang rất đau, không thể nấu cơm, có gì thì 2 bố con ăn ngoài. Rồi khi chồng về thì đứa con mua đồ ăn về cho 2 bố con, còn tôi nằm 1 mình trong phòng mà chồng tôi cũng không một lời hỏi thăm, quan tâm mà thản nhiên cho rằng điều đó bình thường, rồi sẽ hết.
Nói thật lúc đó bụng đau quằn quại nhưng tim thì đau gấp mười lần. Tôi bắt đầu đặt câu hỏi không biết tình yêu chồng tôi dành cho tôi là thứ tình yêu gì mà sao lại nhạt nhẽo như vậy? Lần cuối cùng là hôm qua, Tôi nói tôi đau bụng nhưng chồng tôi không một lời hỏi han, an ủi mà còn nói tôi mới 30 tuổi mà đã cằn nhằn như một bà già khó tính. Lời qua tiếng lại thế là cãi nhau. Bao nhiêu dồn nén, chịu đựng tôi đã quyết định nói: "Nếu anh muốn em sẽ trả lại tự do để anh có thể đi tìm người khác hơn em", thì chồng tôi trả lời: "Nếu em muốn đi thì cứ đi, anh không níu giữ".
Đây chính là giọt nước tràn ly khiến tôi cảm thấy mình không là gì trong lòng chồng. Tôi đang suy nghĩ đến vấn đề ly hôn vì nghĩ rằng chồng tôi không còn cần đến mình nữa. Sáu năm qua tình yêu tôi trao đi trọn vẹn để bây giờ tôi nhận được lời nói nhạt như nước lã. Tôi 30 tuổi, nếu quyết định ly hôn tôi sẽ về lại VN để bắt đầu lại từ đầu vì tôi không màng đến chuyện tài sản, tôi sẽ ra đi tay trắng vì thứ tôi cần là tình yêu nhưng giờ đây tôi không cảm nhận được từ chồng mình nữa. Các bạn hãy nghĩ giúp tôi. Ly hôn, nên hay không? Tôi đang rất hoang mang và bế tắc.