Nếu không có sự xuất hiện của A có lẽ giờ này tôi đã sống 1 cuộc đời yên bình với P.
Tôi và P yêu nhau được hơn 2 năm, trong khoảng thời gian đó, tuy tình yêu không nồng nàn cháy bỏng, nhưng tôi cảm thấy hài lòng với những gì mình đang có. P hiền lành, luôn dịu dàng yêu chiều tôi hết mực, anh giành cho tôi tất cả lòng yêu thương, anh nâng niu tôi như nâng niu 1 chiếc bình pha lê, anh sợ nó vỡ. P gắn bó với gia đình tôi như anh được sinh ra trong chính gia đình ấy. Có lẽ chính vì thế tôi tự cảm thấy hài lòng và đinh ninh rằng anh sẽ là người đàn ông của cuộc đời mình.
Tôi đến 1 công ty mới làm việc. Ở đó tôi gặp A như 1 định mệnh.
Nếu tôi không gặp A tôi sẽ không biết được rằng tình yêu lại nồng nàn đến thế, nỗi nhớ lại cồn cào đến thế, khát khao lại cháy bỏng đến thế,...tất cả những điều mà trước đây tôi chưa hề cảm nhận được với P.
A là 1 người mạnh mẽ, thông minh, quyết đoán trong công việc cũng như cuộc sống. Thời gian làm chung chúng tôi được gần bên nhau, hiểu rõ về nhau. Ở bên A tôi cảm thấy mình được sống với những cảm xúc của mình, tôi là chính tôi không 1 chút che đậy. Tôi cũng không hề che giấu A về bản thân mình. Nhưng A vẫn yêu tôi, nồng nàn và say đắm…
Và cũng chính từ đó, cuộc sống của tôi bắt đầu những sóng gió, những cơn sóng của sự đấu tranh giữa lý trí và con tim, những cơn sóng của sự dằn vặt và khát khao, nó như muốn xé đôi tôi ra, tôi đau...
Trái tim người đang yêu thật khó dấu giếm đặc biệt khi nó lại là sự phản bội. P nhận ra. Không biết bao nhiêu lần cãi vã nhưng rồi P lại đến bên tôi cầu xin tôi ở lại, anh nói anh không thể mất tôi, không thể sống trên đời này mà không có tôi,...Bản thân tôi dằn vặt vì mình là người phản bội. Nhưng hỡi ôi, càng dằn vặt tôi lại càng nhớ, càng yêu A, vòng luẩn quẩn đó cứ bám lấy tôi làm tôi muốn ngạt thở. Có những lúc tôi muốn mặc kệ tất cả để được thấy lòng hạnh phúc, để được bên A dù chỉ là 1 phút. Có những lúc tôi lại căm ghét bản thân mình khi nhìn thấy sự đau khổ, khắc khoải chờ mong trên nét mặt của P...Và vì thế bên P tôi luôn phải gồng mình lên cố gắng không để P buồn khổ, P đã làm cho tôi quá nhiều, anh đã giành cho tôi quá nhiều, nhiều đến mức tôi không đủ can đảm để nói với anh rằng trái tim tôi đã thuộc về người khác…
Và tôi quyết định rời xa A, tôi nghỉ việc tại công ty đi tìm một công viêc mới để tôi có thể quên đi những ngọt ngào tôi đã có với A. Ngày xa nhau A nói A sẽ chờ đợi, A sẽ đứng bên lề để nhìn tôi, dõi theo tôi, khi nào tôi thật sự hạnh phúc A sẽ rời xa tôi…
Tôi vẫn sống trong sự yêu thương của P và sự nhớ nhung của A. Tôi vẫn giấu giếm P để gặp A. Tôi thật đáng khinh bỉ. Tôi biết. Nhưng làm sao để tôi thôi nghĩ về A, làm sao để những giấc mơ hằng đêm không còn hình bóng của A? làm sao đây???
A và tôi đã có với nhau biết bao kỷ niệm đẹp, những buổi chiều dắt nhau dạo phố, những buổi hẹn hò nơi công viên đầy gió, dựa lưng nhau ngắm bình minh trên biển,...ôi biết bao nhiêu những ký ức ngọt ngào mà tôi đã gói gém rất kỹ, tôi ôm ấp, gặm nhấm nó trong những ngày xa nhau. Nỗi nhớ trong tôi lúc nào cũng muốn vỡ tung ra, nó như 1 hòn than được vùi sâu trong đống tro, luôn âm ỉ, hừng hực, và chỉ trực bùng cháy.
2 năm trôi qua…tôi vẫn sống trong sự giằng co mâu thuẫn đó, những tháng ngày thật khủng khiếp, tôi cảm giác như mình bị cạn kiệt vì mệt mỏi. Sự giả tạo và nhớ nhung, ray rứt và khát khao, cảm giác tội lỗi và niền hân hoan gặp mặt,…tất cả những cảm xúc trái ngược tạo nên 1 mớ bòng bong đè nặng làm tôi bế tắc kinh khủng.
Chỉ trong nay mai thôi tôi và P sẽ làm đám cưới, dù chưa có ngày cụ thể nhưng 2 gia đình và tất cả bạn bè ai cũng biết rằng đó là 1 ngày không xa.