Một năm sắp đi qua, năm vừa rồi mẹ chẳng làm được gì ngoài việc có thêm một người đàn ông bé nhỏ đáng yêu là Ken.
Chú H.A đáng yêu từng bảo mẹ viết một cái note giống cô Mèo kể về quá trình vượt cạn, để cho những người có ý định làm mẹ sợ phát hãi không dám đẻ con. Nghĩ cũng hay nhưng làm gì có thời gian nhỉ? Ngày mở mắt ra là thấy Ken, ôm Ken, trưa cũng ôm Ken, và đêm cũng ôm Ken. Ken chỉ thích được nằm gối tay mẹ, mặt đối mặt với mẹ thì cu cậu mới yên tâm ngủ, phải tới khi nào anh chàng say sưa một chút, mẹ mới dứt ra được khi hai tay đã tê cứng.
Mấy ngày nay, hình như con biết theo mẹ rồi, con lúc nào cũng tìm mẹ. Con quấn mẹ tới mức mẹ không dứt ra nổi để ăn cơm, gội đầu hay thậm chí uống một cốc nước. Mẹ chỉ nhờ bà ngoại bế một chút là con đã khóc oe oe, mắt sũng nước tìm mẹ. Nhìn thấy mẹ, con mừng rỡ như gặp người bạn xa nhà lâu ngày. Chỉ cần nhìn con ngủ thiếp trên vai mẹ, cái miệng xinh xinh thỉnh thoảng mỉm cười đầy mãn nguyện là mẹ lại thấy yên lòng. Mẹ yêu con vô cùng, tình yêu của mẹ ạ.
3 tháng ở nhà, chỉ chat với bạn bè qua YM, FB, số lần ra đường đếm bằng đầu ngón tay, mẹ đôi lúc thấy bản thân thật cũ kỹ, tẻ nhạt và đặc biệt là xấu xí. Nhưng làm mẹ thực sự là một trải nghiệm tuyệt vời, có lúc thấy điên đầu, mệt mỏi nhưng lại cảm thấy ngọt ngào và hạnh phúc khi con nhoẻn miệng cười hay âu ơ đáp lời mẹ. Chắc mẹ sẽ rất nhớ con khi trở lại với công việc, phải xa con gần 8 tiếng một ngày, con yêu ạ.
Thấy mọi người rộn ràng đi chơi, rủ nhau đi mua sắm, mẹ cũng thấy thèm thuồng. Nhưng quả thực, cuộc sống phải có sự hy sinh, bởi nó làm cho mình thêm trân trọng những gì đang có. Giờ mẹ chuẩn bị ôm Ken đi ngủ nào.
Theo Afamily