Từ hôm đó trở đi, chị không còn chơi trò chơi trẻ thơ với em nữa. Chị nghỉ học rồi xin vào làm cho xí nghiệp chế biến cao su. Từ tờ mờ sáng chị ra khỏi nhà và mãi đến khuya chị mới về. Mình mẩy tay chân mặt mũi chị lúc nào cũng dính đầy bột đen.
Có đêm chờ chị lâu, em mệt quá thiếp đi lúc nào không hay. Nghe tiếng đập cửa: “Bình, Bình, Bình mở cửa!”, em lồm cồm bò dậy mở cửa thấy chị bị mưa ướt nhem, lạnh run cầm cập. Ngày tháng trôi. Chị vẫn lui cui nấu cơm cho hai chị em ăn trước và sau giờ làm việc. Nhờ đi làm, chị có tiền đóng tiền học phí, mua sách vở, quần áo cho em. Em không phải mặc quần áo “nính” của chị nữa, và cũng không bị dọa đuổi học vì không có tiền đóng học phí.
Rồi đến ngày em chia tay chị đi học xa. Chị trao cho em bịch tỏi phòng thân đi đường. Chị bảo em mang bên người để không bị người ta dụ dỗ. Em không tin nhưng thương chị, em bỏ vào túi áo. Em rất vui khi được lãnh tháng lương đầu tiên. Em bắt đầu có thể tự lo cho bản thân để chị bớt nhọc nhằn. Khi 28 tuổi, em ngã bệnh nặng. Chị là người duy nhất mở vòng tay ôm em. Em không đi được nên mỗi sáng chị dắt em tập đi men theo những con đường quê cũ. Chị bán hết tài sản của chị chữa bệnh cho em, đó là năm cây vàng mà chị chắt chiu trong nhiều năm cực nhọc.
Lúc này em mới hiểu ra em mãi là đứa em bé bỏng của chị.
Nguyễn Thanh Bình