Từ lúc mới kết hôn, tôi đã thích sinh con gái. Cho dù chỉ sinh được hai con, tôi vẫn mong đó là hai cô công chúa.
- Sau này chị đi làm sẽ để dành tiền xây lại nhà và xây luôn phần đất phía sau. Lúc ấy, nhà mình rộng lắm…
Con trai tôi nắm lấy bàn tay chị thỏ thẻ:
- Chị cho em ở chung với. Đừng đuổi em nha chị…
- Sao chị lại đuổi em? Nhà của ba mẹ tụi mình thì chị em cùng ở chứ!
Khuôn mặt chú nhóc buồn xo:
- Em nghe mẹ nói chỉ để dành cho một mình chị thôi. Em không có phần. Chị hứa sẽ cho em ở chung nhà nha chị?
Nghe đến đây tôi không thể cầm lòng, chạy ào đến bên con trai, ôm chặt vào lòng:
- Mẹ chỉ nói đùa thôi, con trai. Không có chuyện đó đâu. Tài sản của ba mẹ thì hai chị em đều được hưởng, mẹ không dành riêng cho chị đâu.
Đứa con trai bé bỏng cũng ôm chặt lấy tôi. Tôi âu yếm hôn con mà lòng đầy ân hận. Có những lời nói vô tình làm ảnh hưởng đến tâm hồn con trẻ. Tôi nhận ra rằng mình đã sai. Không hiểu sao ngày ấy tôi có thể nói ra những lời thiếu suy nghĩ như vậy. Nếu không tình cờ nghe được chuyện trên, tôi làm sao biết được con trai mình luôn ghi nhớ những lời nói đó. Tôi tự nhủ mình phải sửa chữa sai lầm bằng tất cả yêu thương chia đều cho hai con.
Theo Afamily