Người ta nói có con gái trong nhà như chứa quả bom nổ chậm không biết "bùng" lúc nào, nhưng thời nay xem ra đã khác xưa nhiều.
Nếu biết cách giáo dục con gái thì tình hình không đến nỗi bi đát. Còn con trai thì khó lắm, bởi chỉ cần thất tình là các chàng sẽ suy nghĩ và hành xử theo những cách khó lường. Vì thế tôi rất sợ "Gấu" nhà tôi yêu. Thế nhưng chạy trời không khỏi nắng. Khi thấy "nhí" nhà tôi tư lự, hỏi tôi về thơ văn là tim tôi nhảy điệu salsa... bởi đó là "triệu chứng lâm sàng" của... yêu.
Ảnh chị mang tính minh họa
Khổ! Vừa vào lớp 10, chàng ta đã bị con nhỏ trong lớp "bắn rụng" làm mẹ cũng rụng rời tay chân. Cấm ư? Nó sẽ không "nhỏ to tâm sự", coi như tự mình cô lập với con. Khuyến khích thì vẽ đường cho hươu chạy.
Người bị "rụng" đầu tiên gây chấn động họ hàng là Đô - con anh Bảy, học lớp 11, đang học giỏi nhất nhì trong lớp, bỗng dưng... kém. Mẹ chưa kịp hỏi cô giáo thì phát hiện con bỏ nhà "đi bụi", mang theo một số tiền không nhỏ lấy cắp trong túi xách của mẹ.
vợ chồng anh Bảy tìm con khắp nơi không ra, một tuần sau nó về, chị tra hỏi mãi mới biết: con thất tình đi Vũng Tàu vui chơi cùng các bạn để tìm quên. Đô học kém hẳn, rồi thi rớt đại học.
Còn Thanh - con chú Tư, học không giỏi bằng Đô nhưng danh hiệu học sinh tiên tiến thì lãnh đều đều từ bé đến lớn. Vậy mà từ khi yêu, nó trở thành "chuyên gia" cắp vặt tiền của cha mẹ để chinh phục và cung phụng bạn gái.
Rút kinh nghiệm từ các "ca" bệnh quá nặng, tôi theo dõi con sít sao. Mối tình đầu thường có hai tình huống xảy ra. Nếu con trai bị bạn gái từ chối thô bạo thì sẽ mất tự tin, học hành sa sút. Còn nếu được đáp lại, chúng sẽ vào "vòng xoáy" khác, đó là tặng quà, hoa, là vui chơi giải trí. Ở tuổi chưa làm ra tiền, chúng sẽ "xoáy" của cha mẹ.
Tôi bắt đầu suy nghĩ tìm phương án để giúp con trai. Sợ nhất là cu cậu thất tình vì dễ có những suy nghĩ khó kiểm soát. Thế nhưng, điều tôi sợ nhất đã đến khi thấy con thần sắc không tươi tắn. Tôi bắt đầu "thuyết" với con về vẻ đẹp của mối tình đầu, nó làm cho người ta yêu đời, sống tốt hơn, nhưng tình đầu thường khó thành, bằng chứng là có nhiều bài thơ ca ngợi mối tình đầu không trọn vẹn.
Tôi nói: "Hôm nay, con 16 tuổi, con yêu bạn Dung vì thấy Dung xinh đẹp, nhưng khi con thi đậu đại học con sẽ gặp những cô gái hay hơn, trí tuệ hơn. Sau khi ra trường, đi làm, con còn có cơ hội gặp nhiều cô gái tài năng, lịch thiệp hơn".
Sóng gió tạm yên đến năm con trai tôi vào đại học. Nó yêu cô bé quê ở Đồng Tháp, lên Sài Gòn học. Hai đứa xứng đôi và yêu nhau rất trong sáng. Thế nhưng, chỉ được một năm, con bé đã bỏ con trai tôi để theo một anh chàng khác là dân kinh doanh giàu có. Chàng kia tặng quà ra mắt chinh phục nàng là chiếc xe Vespa đời mới. Con trai tôi buồn lắm, xoay qua nhìn đời bằng đôi mắt... kim tiền. Nó mong muốn làm thật nhiều tiền để cho cô ấy biết là đã đánh mất một... nhân tài! "May là Hồng bỏ con sớm, chứ lỡ cưới về rồi mới "lộ" mặt thì mẹ phải nuôi cháu nội rồi. Buồn mà lại may con ạ!" - tôi an ủi con.
Con tôi vượt qua thất bại này không dễ dàng gì, nhưng may là nó vẫn chuyên tâm học hành. Sau khi tốt nghiệp đại học, đi học thêm tiếng Pháp, con tôi quen với một cô tốt nghiệp đại học Kinh tế. Cô gái này ăn mặc nghiêm túc, nói năng lịch thiệp,
gia đình gia giáo, tôi rất hài lòng. Sau vài tháng quen nhau, con trai tôi bị người yêu quản lý 24/24 giờ. Thậm chí, ngay cả khi ăn cơm tối với cha mẹ cũng bị cô bé nhắn tin, gọi điện liên tục.
Cô ấy còn ghen dữ dội. Điều làm con trai tôi khó xử là mỗi khi nổi cơn ghen, cô ấy lại... tự đánh vào người mình. Tôi cũng sợ mất vía! Chưa thành
vợ chồng đã như "tù chung thân", nếu lấy nhau chắc con tôi bị "lưu đày biệt xứ". Nó hỏi tôi: "Mẹ! Làm sao chia tay?". Tôi chuyển "nhiệm vụ bất khả thi" này sang cho ba nó. Hai cha con cà phê với nhau vài ngày là con trai tôi quyết định chia tay với người yêu.
Năm nay con trai tôi 23 tuổi, nó nói: "Chuyện trước mắt của con hiện nay là công danh sự nghiệp".
Ngày tôi được ngồi sui còn... vời vợi.
Theo PNTPHCM