Công việc cuốn đi cùng nhịp sống gấp gáp làm nhiều người ngoảnh đi nghoảnh lại đã quá tuổi băm, băm một băm hai còn nhởn nhơ nhưng đến băm giữa giữa là phải chạy cuống chạy cuồng.
Nhìn đi nhìn lại Tuấn cũng không đến nỗi nào, mà xét nét thì khối anh còn xách dép chạy theo cũng không kịp nhưng nay đã gần 40, đầu bạc quá nửa (một phần cũng do máu xấu) mà cũng mãi chưa vồ được con gà nào. Tất cả cũng chỉ tại cái chuyện ham vui của anh. Tốt nghiệp đại học, quen biết nên anh xin được vào một cơ quan thuộc một Bộ lớn, công việc ổn định, trai Hà Nội gốc, nhà có mấy cái nên anh cũng chẳng phải lo gì, sáng cắp ô đi, chiều cắp ô về vô tư lự. Khốn nỗi cơ quan anh quản lý nhiều doanh nghiệp nên dần dần được mời mọc ngày càng nhiều. Mới đầu còn tuần một hai lần, sau thì ngày nào cũng như ngày nào, sáng trưa chiều tối anh đều “đầu tắt mặt tối” trên bàn nhậu. Chuyện yêu đương thì cũng có, nhưng các cô yêu được mấy hôm cứ thấy như yêu anh đang du học ở nước ngoài vì năm thì mười họa mới gặp nhau, mà đa phần gặp anh đều say khướt nên cũng nhanh chân chuồn hết cả. Nghoảnh đi nghoảnh lại đã ngoài ba mươi, bố mẹ giục giã suốt ngày nghe cũng điếc tai nên anh càng hay đi, về lăn quay ra ngủ thì thiên hạ nói gì cũng không nghe thấy. Nhưng sự đời lại không đơn giản như thế. Một chiều buồn buồn, nhấc điện thoại gọi bạn bè đi nhậu thì ai cũng đang đi đón con hay ít ra cũng đang chờ vợ đẻ ..... đứa thứ hai trong viện, Tuấn mới chợt nhận ra chỉ mình còn trơ khấc chưa có chốn đi về trong khi bạn bè cùng lứa đã có chống gậy hết cả rồi, ít ỏi gì nữa khi 36 mùa cưới qua trong cuộc đời. Một cuộc chạy đua nước rút diễn ra với tổng huy động bạn bè, người thân vào cuộc. Một danh sách dài dằng dặc được đặt trước mặt Tuấn nhưng tìm mãi chưa thấy ai có thể gật đầu. Cô xinh đẹp đúng tiêu chuẩn thì gia đình lại ở tỉnh, lấy nhau về mỗi năm phải về quê vài lần thăm hỏi, nghĩ đến đã thấy bã cả người, rồi cháu đẻ ra lại tội bà nội, dẹp. Cô nhà cửa ở Hà nội thì lại bé quá, mà bé nghĩa là yếu, yếu thì có khi lại khổ cho cháu ngoại dù bà ngoại trẻ khỏe là khả năng ô shin tuyệt hảo khi cháu ra đời. Cô thì duyệt được hết nhưng công việc lại phập phù. Cô thì em họ ba đời có dấu hiệu nghiện ma túy. Cô thì người đâu vừa alô đã lao đến ngã oạch ra giường cứ như là ế hơn cả mình. Cô thì già quá, ai đời con gái 30 mà chưa có mảnh tình vắt vai. Còn lại các cô trẻ thì không thể nào kham được, tối cứ muốn đi chơi, sinh nhật, lượn phố trong khi Tuấn đi làm về chỉ muốn ngồi nhà, càng ngày Tuấn thấy ngày càng vô vọng.
Bây giờ hết giờ làm và ngày nghỉ anh chỉ về nhà nằm khểnh, xem tivi, chưởng bộ lại thấy vui. May cho anh là chú em đã lấy vợ, bà nội có cháu bế nên những buổi họp tay đôi, họp gia đình về chuyện của anh cũng thưa thớt đi nhiều. Tuấn lại sống “như là” vô tư lự, điều anh cũng không muốn chút nào.Cùng hoàn cảnh bế con bạn quen tay mà con mình chưa bao giờ bế như Tuấn nhưng Hà lại có nguyên nhân khác. Đẹp trai, cao to, cũng trai Hà Nội gốc, gia đình bố mẹ cán bộ cốt cán, nhà cũng có mấy cái, bản thân anh đang ở một mình cái nhà to tướng giữa Hà Nội nhưng số nó cứ lận đận. Hồi còn sinh viên đi đâu ai cũng khen đẹp trai nên Hà sướng âm ỉ, các cô nhìn anh ngưỡng mộ và anh cũng tự ngưỡng mộ bản thân nên ít cô lọt được vào mắt xanh của anh. Cô nào lọt vào mắt anh thì cũng lọt vào mắt xanh của vô số các anh khác nên anh thấy cũng khó nhằn đâm mặc kệ. Thấy anh loăng quoăng mãi nên bạn bè cũng sốt ruột hộ, các cô lần lượt được đưa đến tế nhị giới thiệu, cô nào cũng xinh như hoa, nhà cửa ổn định, chỉ có tuyệt trở lên. Nhưng, cuộc đời luôn có những chữ nhưng. Hẹn được cô bạn ngồi ăn trưa và gọi anh ra, đã quy ước từ mấy ngày trước nhưng đến ngồi chờ mốc người, ăn gần xong rồi mới thấy anh chạy qua buông một câu “Tao phải về đưa bà già đi .... chợ cái, xin lỗi nhé” rồi chạy mất làm anh bạn há mồm chẳng biết nói gì. Đến cô khác, sáng ba mươi Tết rủ đi chợ hoa, cử anh chở một cô xinh như hoa hậu rồi đưa đẩy để tối hai người cô đơn đi chơi với nhau, cô kia cũng mủi lòng lắm rồi, tối về phấn son chờ đợi.
Mấy hôm sau gặp lại hỏi xong chưa, cô kia bảo tối 30 em ngồi nhà có đi đâu đâu, tá hỏa quay sang hỏi ông bạn thì hóa ra đêm giao thừa ..... lạnh quá, anh ngồi nhà luôn mà cũng quên không gọi điện lại cho cô kia nữa. Chưa nản lòng, bạn bè lại giới thiệu cho anh cô khác, cũng lại xinh đẹp, giỏi giang nhưng được hai hôm đã thấy anh kêu như vạc vì “đến rủ đi chơi mà “nó” không mời tao vào nhà, cứ bảo chờ ngoài ngõ em chạy ra, thế là không được”. Cô khác thì nhà nghèo quá, công việc chưa ổn định, bạn bè lại phân tích là cứ tiến tới đi đã, rồi nếu thành thì vợ chồng cùng chí thú làm ăn sẽ nên chuyện. Mủi lòng nên quen nhau được 2 tuần anh bảo em có cưới anh không, cô kia e thẹn bảo nhưng em còn trẻ, vừa ra trường chưa giúp được gia đình gì cả, mà chính là anh với em mới quen nhau được mấy ngày, từ từ đã anh. Thế thì thôi, ai hơi đâu mà chờ với đợi. Đến nước này bạn bè cũng lắc đầu ngao ngán. Một thời gian nghe phong phanh anh cũng có cô người yêu, khổ cái cô này hơn anh hai tuổi, lại đã có một đời chồng và có con trai 13 tuổi. Bạn bè thôi cũng cứ tán vào, gái hơn hai, trai hơn một, mà mày nhìn bọn tao đây này, con cái bé tý nheo nhóc, đêm cứ phải dậy mấy lần cho con ăn, rồi đái ra người bố cứ khai như cú suốt ngày, đằng này nhoằng cái mày vừa có vợ, vừa có con, chẳng phải chăm sóc gì, NGON! Nhưng, lại nhưng, dẫn về nhà giới thiệu thì bố anh bảo từ anh nếu mà anh cưới, mẹ anh khóc hết nước mắt vì thương con nông nổi. Thôi thế là lại chia tay, lại thui thủi một mình.Lập gia đình là một việc có thể nói là tất yếu của mỗi con người.
Dù bạn có vì lý do nào đi nữa thì cũng nên nghĩ đến việc này ngay từ khi còn trẻ. Dân gian có nói quá ba mươi là tuổi hâm cũng có cái lý của nó. Khi chúng ta trên ba mươi tuổi, suy nghĩ đã chín chắn rất nhiều nhưng càng già đi thì sự chín chắn này lại càng trở thành khó tính. Những yêu cầu của chính chúng ta đặt ra càng khắt khe hơn đối với cuộc sống và con người. Điều đó sẽ cản trở rất nhiều đến những mối quan hệ tiềm năng. Hồi trẻ, chúng ta chỉ quan tâm đến con người đó, thì trên 30 chúng ta sẽ quan tâm đến những yếu tố xung quanh con người đó như gia đình, công việc, tư tưởng, tuổi tác, chính chúng ta đưa ra những rào cản cho bản thân. Hoặc đến lúc nào đó, có thể dẫn đến một hành vi tiêu cực là dỡ bỏ toàn bộ những rào cản đó, điều này có khi còn nguy hiểm hơn vì đó là sự vơ váo, không suy xét để dẫn đến một gia đình không vừa ý sau này. Điều cần thiết là phải nhìn nhận được bản thân và đưa ra những quyết định đúng đắn dựa trên những tiêu chí phù hợp không quá khắt khe cũng không là vơ váo, ông Nguyễn An Chất, Giám đốc công ty tư vấn An Việt Sơn nhận xét.