Khi tôi đang viết những dòng này gửi tới tòa soạn là lúc trái tim tôi đang tan nát, đớn đau. Tôi không biết chọn hướng đi nào đúng cho tôi và người mà tôi thương yêu nhất. Lòng tôi rối như tơ vò. Mong các bạn cho tôi một lời khuyên để có thể vượt qua nhé.
Tôi gặp em ở thành phố Đà Lạt mộng mơ. Tôi đang là sinh viên năm cuối còn em mới bước sang năm thứ hai.
Năm cuối các bạn cùng phòng của tôi đi thực tập nên tôi phải chuyển nhà. Xóm trọ nơi tôi đến có em, một người con gái nhỏ nhắn, xinh xắn và đặc biệt nhí nhảnh, ngây thơ một cách rất trẻ con. Tôi đã bị em hớp hồn sau vài ngày và vài câu chuyện dí dỏm mà em kể cho tôi.
Chúng tôi cùng quan tâm chia sẻ với nhau những vui buồn đã đi qua, cùng mơ ước về một tương lai. Tôi cảm thấy tôi và em có những đồng cảm đặc biệt về cuộc sống cũng như tình yêu. Chỉ sau một tuần thì em và tôi đã trở thành một đôi, có thể gọi đó là kết quả của một tình yêu sét đánh.
Chúng tôi đến với nhau một cách chân thành không toan tính. Tôi là một người đa cảm nên đôi lúc cũng nghi ngờ tình cảm của chính mình nhưng một thời gian thì tôi khẳng định tình yêu của tôi là đích thực.
Còn em đã dành cho tôi một tình yêu đầu đời ngây thơ trong sáng. Thật hạnh phúc, lãng mạn khi cùng em đi dạo trên những con đường đầy cỏ và hoa, đi dưới màn sương đêm se lạnh, cùng ngắm hồ Xuân Hương tỏa khói mịt mờ. Những tháng ngày đó tôi cảm nhận rằng trên đời này chỉ có tôi, Đà Lạt và em.
Tốt nghiệp xong tôi phải xa em về quê công tác. Thật buồn nhưng đó là cuộc sống. Xa em nhưng trái tim luôn hướng về em. Không phút giây nào là tôi không nhớ em, nỗi nhớ là sức mạnh cho tôi vượt nghìn trùng cách trở hàng nghìn cây số vào thăm em. Nếu như niềm vui gặp em khôn xiết biết bao nhiêu thì để rồi sau đó tôi lại thất vọng bấy nhiêu, thất vọng đến mức thảm hại.
Em đã có mối quan hệ mập mờ với người khác hay đại loại như thế theo lời kể của một người bạn cũ đang sống ở Đà Lạt. Tôi đã cố hết sức lấy lại thăng bằng và cố như không có chuyện gì xấu xảy ra. Rời Đà Lạt với tâm trạng của một kẻ bị phản bội thật đau xót và bi thương.
Tôi quyết định chia tay với em với lý do tôi không còn tin tưởng em nữa. Em đã suy sụp tồi tệ hết mức và vì chính tôi còn yêu em, yêu em rất nhiều nên tôi đã cho cho em và chính tôi một cơ hội quay lại với nhau. Nhưng trong khoảng thời gian đó tôi không thể quên được cái cảm giác bị phản bội, tôi luôn bị dằn vặt trong đau khổ. Không thể vượt qua được chính mình và một lần nữa chúng tôi chia tay nhau hy vọng mỗi người sẽ sống nhẹ nhàng hơn.
Thời gian cứ trôi qua, vết thương cũng của tôi cũng dần lành lại nhưng tình yêu dành cho em thì không hề nguôi ngoai phai nhạt. Em đã ra trường và công tác tại Nha Trang còn tôi cũng rời quê hương lập nghiệp ở Hà Nội. Chúng tôi chỉ thỉnh thoảng liên lạc qua điện thoại mà thôi.
Dịp Tết em và tôi gặp nhau ở quê. Vẫn ánh mắt ấy, nụ cười ấy, tiếng nói ấy và có lẽ tình cảm ấy lại đến với chúng tôi. Ôm em giữa mùa đông lạnh giá nhưng trái tim như được sưởi ấm đến mức như muốn nổ tung lên. Nhưng chỉ thế, chỉ thế mà thôi vì tôi biết rằng hai đứa không thể đến được với nhau được nữa. Em cũng như tôi đều dành cho nhau những lời chúc phúc trước khi lên đường mà không biết bao giờ mới có thể gặp lại được nữa.
Và hôm nay em lại làm tôi đau một lần nữa, đau không phải vì em phản bội mà đau vì tôi quá thương mà không làm gì được cho em.
Bạn trai em đã gọi điện cho tôi. Tôi không thể ngờ em lại yêu được một người vô học bất lịch sự như một kẻ đầu đường xó chợ thế. Anh ta còn bắt ép em gọi điện cho tôi nói rằng giữa tôi và em không còn gì với nhau nữa. Hóa ra anh ta ghen, ghen ngu si và mù quáng với tôi một người luôn muốn em có bạn trai mới, luôn cầu mong cho em được hạnh phúc.
Em đã khổ rất nhiều vì tôi và nay lại gặp một người như thế. Liệu em có hạnh phúc được không hay em bị anh ta dày vò, chà đạp quá khứ. Lúc này tôi mới biết tình yêu tôi dành cho em lớn đến nhường nào. Tôi chỉ muốn đến bên em ôm lấy em bỏ qua tất cả và đưa em đi xa đi khỏi anh ta, bù đắp những buồn đau mà em phải gánh chịu nhưng tôi lại sợ không lo được cho em, sợ lại xen vào cuộc sống riêng phá vỡ tất cả những gì đang có của em. Tôi biết phải làm sao, làm gì bây giờ?
Bạn vẫn còn quá nhiều day dứt với mối tình đã qua. Có thể nguyên nhân là bạn vẫn còn tình cảm với cô ấy, nhưng nhiều hơn là sự hối tiếc, ân hận của bản thân đối với cô ấy. Sự hối tiếc, ân hận có thể do bạn đã từ bỏ cô ấy với những lý do không xác đáng.
Chính sự day dứt này khiến bạn khó có thể quên được người bạn gái cũ và có những lo lắng như hiện nay. Bạn sợ rằng bạn gái cũ lại một lần nữa rơi vào tình trạng của ngày trước, bị bỏ rơi vì những lý do không xác đáng.
Tuy nhiên, chuyện đã qua thì bạn nên để nó trôi qua. Hiện tại, bạn và người bạn gái cũ đều đã có những mối quan hệ khác, cuộc sống khác. Vậy hai bạn hãy tạm thời dừng mọi liên lạc để mạnh dạn sống với những mối quan hệ đang có của mình.
Bạn cũng đừng lo lắng hay có hành động gì can thiệp vào mối quan hệ hiện tại của cô ấy. Hãy để nó tự động diễn ra theo tự nhiên. Mối quan hệ đó sẽ trở lại bình thường như trước khi bạn can thiệp vào.
Hãy vui vẻ với cuộc sống riêng tư của mình và để người bạn gái cũ cũng thoải mái với cuộc sống riêng của cô ấy, đó là giải pháp tốt nhất cho bạn hiện nay.
tư vấn bởi Công ty tư vấn tâm lý An Việt Sơn.
------------------------------