Con người ta có thể nghiện đủ thứ hay chỉ nghiện một thứ hoặc là mơ hồ chẳng biết mình có... nghiện ngập gì hay không.
Em nghiện hơi thở. Đôi khi thích nằm sát rạt, đến ngột ngạt để rồi hớp lấy hơi nhau mà thở, mà hít lấy hít để. Nóng bức, chật chội... nhưng dễ nghiện. Cảm thấy nhịp thở và con tim đập mạnh, làm quen với luồng không khí mới.
Em nghiện bờ vai. Với em, đó là một trong những nơi quyến rũ nhất của người đàn ông. Vượt trên cả khuôn mặt thanh tú và dưới đôi mắt. Cái bờ vai rộng, rắn, đủ ấm để ngày đông không run, đủ vững để em dựa, đủ mạnh để cõng em lúc em trẹo chân hay đứt gót giày...
Em nghiện đôi mắt. Nghiện nhìn thẳng vào bên trong tròng màu đen và cảm nhận từng suy nghĩ không hình hài, vô hình và đầy màu sắc.
Em nghiện hôn. Nếu là tình yêu thì khi hôn nhau, đầu lưỡi sẽ thấy vị ngọt.
Ai cũng thế, ai cũng nhắm mắt khi hôn, tay đặt lên vai và dần dần đưa lên luồn vào tóc rồi di xuống lưng ôm chặt và mở mắt nhìn nhau với hàng trăm thứ cảm xúc không tên cùng với hàng tỉ ý nghĩ trên cùng một tần số và rồi nói với người kia rằng mình rất yêu họ, yêu trọn vẹn một niềm tin và cuộc sống.
Vấn đề ở đây, ai sẽ là người để em thoả mãn cơn nghiện thiếu thốn của mình?
Cuối cùng, là em nghiện anh.
Nghĩa là em nghiện hết thảy những gì em có thể liệt kê ra.