Trong điện ảnh, để miêu tả một gã đàn ông tham thực dễ vô cùng. Đạo diễn chỉ cần kiếm một gã béo, bụng càng to càng tốt, cho lão đeo dây chuyền vàng và chải dầu bóng là xong. Nhưng để tả một cô gái tham thì rắc rối lắm. Chả có chi tiết nào khiến khán giả tin ngay. Nếu cô ta vừa tham vừa ác lại càng phức tạp.
Nhưng ai mà không biết, thực ra hầu hết các nàng đều tham lam: tham mỹ phẩm, tham quần áo, tham trang sức, tham hoa, tham chim chóc, tham lãng mạn, tham xe cộ, tham túi xách, tham cả đàn ông.
Khi đàn ông cần một thứ gì, hay quá ham muốn một thứ gì, họ tìm cách làm ra, tìm cách mua, hoặc bất quá thì tìm cách... cướp. phụ nữ không thế, khi họ cần, họ chỉ nhìn, và cho các chàng trai biết họ đang nhìn, thế thôi.
Thiên hạ cứ nói phụ nữ chân chính có vẻ đẹp đoan trang, kín đáo, thùy mị. Thiên hạ quên phắt rằng vẻ tham lam cũng thế. Tham lam thường được các cô biểu hiện một cách dễ thương, e ấp, mong manh đến đau lòng.
Chả cô gái có giáo dục, có đức hạnh nào được bạn trai dẫn vào trung tâm mua sắm lại đòi cái nọ, đòi cái kia, lại reo lên khi thấy kim cương, lại nhảy cẫng lên khi thấy vàng bạc. Các nàng chỉ chớp chớp mắt, quay mặt đi, thở dài hoặc vân vê tà áo mỏng. Việc còn lại của đàn ông là mua.
Có hai giai đoạn của cuộc đời phụ nữ mà ai cũng biết. Giai đoạn chưa chồng thích bướm thích hoa, thích gấu bông, thỏ bông, thậm chí thích tắc kè bông. Giai đoạn làm vợ thì thích nồi cơm điện, thích máy xay sinh tố, thích giẻ lau nhà, thích xà bông bột, thích nước rửa chén, thích chồng nộp tiền.
Rõ ràng ở khúc sau, phụ nữ thực tế hơn, chính xác hơn, đòi hỏi chi tiết hơn, tóm lại là tham hơn.
Chỉ cách một đêm tân hôn, mọi thứ hoàn toàn đổi khác. Cô gái ngây thơ có thể biến ngay thành bà vợ chặt chẽ, chi li. Chỉ còn cách giải thích là thói ấy xưa họ đã có rồi nhưng lại giấu đi. Tất cả đàn ông đều sợ phụ nữ tham. Chả phải vì keo kiệt (đàn ông keo kiệt để làm gì? Để mang tiền cho đàn ông khác ư?). Mà bởi phụ nữ tham chắc chắn bớt dễ thương, bớt ngây thơ, bớt đẹp. Nhưng dẫu sợ suốt đời và tìm mọi cách truyền nhau nỗi sợ ấy để tránh, đàn ông vẫn cứ mắc bẫy hoài.
Vì phụ nữ quá khôn, quá thông minh và mưu trí. Họ tham một cách đáng yêu, tham một cách trong sáng đến mức tham trở nên trong vắt như pha lê.
Họ tham một cách tươi đẹp tới mức ta dâng hiến, ta giao nộp, ta cống nạp một cách vui vẻ, tự nguyện. Khi các thiếu nữ cầm các món ta mua, ta run rẩy vì hạnh phúc, vỡ òa vì sung sướng, ứa nước mắt vì cảm động. Thật không có nỗi tham nào sâu sắc hơn và tinh vi hơn.
Nếu có ba người đàn ông trên một đảo hoang, họ sẽ cùng nhau xây dựng hòn đảo giàu đẹp. Nếu có ba phụ nữ, họ sẽ chia hòn đảo ra làm ba phần không phần nào nhỏ hơn phần nào. Nếu một chàng trai lọt lên đấy, một cô gái sẽ yêu chàng, rồi sau đó nhờ chàng trai chiếm nốt hai phần đảo kia. Chính vì thế, nếu các bạn để ý, sẽ không thấy phụ nữ làm chúa đảo bao giờ.
Điều oái oăm là đôi khi phụ nữ càng tham càng đẹp. Lúc ấy mắt họ long lanh, má họ hồng lên, mũi họ vươn cao và miệng họ hé mở. Nhan sắc tỏa ra lấp lánh như ánh hào quang. Do đó, chả thiếu gì đàn ông coi việc tìm ra giây phút tham của phụ nữ là giây phút may mắn, coi như cảm giác thăng hoa!