Anh ấy đã ngỏ lời, bạn đã đồng ý. Nhưng chính ngay lúc này, bạn sẽ phạm phải hàng loạt những sai lầm có thể phá hủy mối quan hệ tốt đẹp, ngay trước ngưỡng cửa hôn nhân. Điều đó thật đáng tiếc biết bao nhiêu.
- Khi đó, bạn sẽ thả lỏng bản thân vì nghĩ mục đích đã đạt được rồi, mọi việc đã xong, có thề "duỗi chân duỗi cẳng" ngủ. Có thể bạn đã lầm và bạn thư giãn hơi sớm. Thời điểm này, nhiều người đàn ông không chăm sóc theo đuổi người yêu như trước nữa, nhiều người phụ nữ cũng không còn “làm duyên làm dáng” nữa. Và thế là họ bắt đầu biến những bài thơ thành văn xuôi quá sớm.
Trước mắt bạn còn cả một cuộc sống chung dài dặc chỉ toàn văn xuôi, sao bạn phải vội vàng như thế làm gì? Sao bạn lại sớm xuất hiện trước mặt chàng với mái tóc không chải, những bộ quần áo xốc xếch? Sao bạn không cân nhắc những câu chuyện mà bạn chia sẻ với anh ấy nữa? Những cử chỉ duyên dáng của bạn đâu rồi? Thực ra, con tàu tình yêu của bạn đã vào ga đâu. Coi chừng nó có thể chuyển hướng vào giờ chót mà bạn thì không kịp hiểu vì sao đấy.
- Bạn coi anh ấy như một điều nghiễm nhiên phải có: Hình ảnh của anh ấy trong trí óc của bạn không còn đượm màu lãng mạn yêu thương nữa. Bạn đã quá quen với anh ấy đến mức quên cả chuyện cảm ơn anh ấy về một chiếc áo mưa, về một gói bánh ngọt. “Tự anh ấy muốn làm những điều ấy đấy chứ, mình có bắt anh ấy làm vậy đâu. Chẳng lẽ sắp thành chồng vợ rồi mà cứ động chút là cám ơn sao?”, bạn đã bắt đầu có suy nghĩ như thế.
Hãy nhớ rằng bạn cần phải làm điều đó suốt cả cuộc đời, nếu bạn không muốn tự mình rửa chén, đổ rác, giặt quần áo và thậm chí cả đóng đinh trên tường. Bạn hãy lựa chọn đi. Chắc chắn là bạn sẽ không thích viễn cảnh đó. Nếu vậy bạn hãy học cách cám ơn anh ấy vì những quan tâm chăm sóc, dù nhỏ nhặt nhất. Bạn không cần phải cúi thấp mình hay hát những bài ca ngợi dài dặc. Bạn chỉ cần mỉm cười dịu dàng, nhìn anh ấy một cách biết ơn và nói vài câu nhận xét ấm áp nào đó. Bạn sẽ thấy ngay anh ấy toét miệng cười và sẵn sàng làm cho bạn hài lòng thêm nhiều lần nữa.
- Bạn nhận về mình mọi trách nhiệm…. hy sinh hết bản thân mình: Điều đó với anh ấy tất nhiên là thật dễ chịu. Anh ấy tắm mình trong sự chăm sóc và hy sinh của bạn. Nhưng cũng vì thế, anh ấy mất hết mọi hứng thú với bạn. Bởi theo truyền thống, theo số phận, đàn ông phải là người đi chinh chiến và chinh phục. Lịch sử đã đặt ra như thế. Đừng làm thui chột khả năng ấy của anh ấy. Bạn có thề yêu thương, biết ơn và thần tượng anh ấy, nhưng không nhất thiết phải vì thế mà quên đi giá trị của mình và đời sống của chính mình.
- Bạn quên rằng bạn tồn tại không phải chỉ đề cho anh ấy và anh ấy không chỉ đề cho riêng bạn: Hãy giữ cá tính riêng của mình. Đừng hòa tan vào nhau hoàn toàn. Có nghĩa là hãy ờ bên nhau, yêu thương và hòa nhịp với nhau, nhưng cũng hãy giữ cho mình bản sắc riêng. Rất nhiều phụ nữ khi yêu thường tự triệt tiêu cá nhân mình. Họ ăn mặc như anh ta muốn, họ đi những nơi anh ta bảo, họ nói gì như anh ta nghĩ… Bởi, họ quá yêu anh ta. Thì cứ yêu đi nhưng đâu nhất thiết phải thành “vô hình” như thế. Bạn sẽ không còn biết vốn dĩ mình như thế nào? Mình thích ăn trứng chín kỹ hay chín lòng đào? Hày nhìn lại mối quan hệ của hai người cho thật kỹ và hãy là chính mình. Hãy cho anh ta được nghĩ về điều gì đó khác bạn. Anh ta không thề xâm chiếm bạn suốt 24 giờ một ngày như thế được.
- Bạn muốn kiểm soát anh ấy mọi lúc mọi nơi: Mọi hồi chuông điện thoại của anh ấy, mọi cử chỉ của anh ấy bạn đều muốn biết. Thậm chí bạn không cho anh ấy được tắm rửa một cách yên bình: "Anh đang ở đâu? Anh đang nghĩ gì thế? Anh có yêu em không?" - những câu hỏi muôn đời đó của phụ nữ không chừa cho người đàn ông một khoảng không tự do nào hết. Bạn có nghĩ rằng anh ấy có thề thở được mà không cần bạn giúp hay không? Anh ấy đâu phải vật sở hữu của bạn. Anh ấy là một con người tự do. Còn bạn thì đang muốn biến mình thành sợi dây xích trên cổ anh ấy. Nếu anh ấy phải sống dưới sự điều khiển của bạn: "Sang phải, sang trái... " suốt ngày, chắc chắn là anh ấy sẽ bỏ chạy ngay trước ngưỡng cửa hôn nhân.
- Nếu bạn muốn đám cưới của mình được diễn ra suôn sẽ, bạn hãy bỏ ngay thói quen dạy dỗ và chỉ trích. Dù chỉ là trong một khoảng thời gian ngắn thôi cũng được. Còn sau đó thì bạn sẽ thoải mái dạy dỗ con cái của mình. Mà tốt hơn cả là bạn hãy từ bỏ thói quen ấy hoàn toàn. Vì sao? Bởi chỉ trích người khác là một việc tồi tệ nhất trên đời. Khi bạn làm như thế, nó chẳng mang lại điều gì tốt đẹp ngoài cảm giác bạn đang muốn nâng mình lên cao hơn: tôi thông minh hơn, tôi tài giỏi hơn, tôi chẳng bao giờ phạm sai lầm.
Còn anh, chỉ là một kẻ bé mọn mà thôi. Việc chỉ trích sẽ làm hỏng mối quan hệ của các bạn, đầy các bạn xa nhau. Bạn có muốn như thế không? Vậy thì bạn hãy chấp nhận bản chất tự nhiên của anh ấy, hoặc suy nghĩ lại về hôn nhân của mình. Cũng chưa muộn để bạn chia tay và tìm một người phù hợp với mình hơn. Chắc chắn là bạn không muốn anh ấy nghĩ về bạn như một bà lão khó tính, không bao giờ hài lòng và hay cau có. Bạn đâu phải là người như vậy phải không? Bạn thông minh, hiền hậu, chịu đựng. Còn nếu bạn muốn "phê bình" một cách thông minh? Xin tiết lộ với bạn một bí mật nho nhỏ: Cách dạy dỗ tốt nhất là những lời khen.
- Còn một điều vô cùng quan trọng nữa: Giờ đây bạn và anh ấy chẳng còn bao lâu nữa là "nên chồng nên vợ". Bạn sẽ vô cùng khó khăn nếu anh ấy đòi hỏi những sự gần gũi cuối cùng với lý do: "Đằng nào cũng sẽ là của nhau" "Thử trước để khỏi bỡ ngỡ đêm tân hôn"... Hãy cố gắng tránh né những cơ hội kiểu đó bằng mọi cách. Chỉ có thế bạn mới không làm rạn nứt mối quan hệ của hai người và giữ được an toàn cho chính mình. Bởi chuyện thay đổi ý kiến vào giờ chót của anh ấy cũng không phải là chuyện không bao giờ xảy ra.
Và giờ thì xin chúc bạn một đám cưới đầy hạnh phúc!