Sau đây là 'tâm sư'’ của một người đàn ông từng có những phút 'chao đảo' trong hôn nhân, hy vọng chị em hãy bỏ ra vài phút để chiêm nghiệm lại bản thân, có phải nguyên nhân chính đẩy các ông chồng vào 'công cuộc tìm kiếm của la'’ là hoàn toàn do lỗi của đàn ông?
ảnh minh họa
Thích của lạ là thói đời chứ chẳng phải là thói hư của riêng phái nam như các chị lên án. Cuộc sống hôn nhân đâu phải lúc nào cũng vui vẻ; sự nhàm chán, tẻ nhạt là điều không thể tránh khỏi trong đời sống vợ chồng, nhất là vợ chồng thời hiện đại. Chỉ có điều, do dư luận xã hội nên các anh dễ ngoại tình hiển thị hơn các chị, chỉ dám ngoại tình trong tư tưởng.
Mặt khác, các chị chỉ chịu bừng tỉnh sau khi phát hiện ra chồng mình có 'người mê' mà đó lại là các cô gái không những trẻ mà còn có học thức, có nhan sắc mới tuyệt chứ!. Điều đó có nghĩa là sau khi cưới nhau, người vợ đã chủ quan khi nghĩ chồng mình không còn 'lực hấp dẫn' nữa, không cần giữ chồng làm gì. Không giữ chồng thì chồng phải phiêu lưu thôi (đàn ông mà, máu phiêu bạt lúc nào cũng tràn trề trong huyết quản, nhất là khi biết mình vẫn còn được 'ai đấy' ngưỡng mộ, không phải là đồ dỏm như vợ đánh giá).
phụ nữ còn có tâm lý rất lạ là một khi không quan tâm đến chồng thì gần như các chị cũng không thèm quan tâm đến chính bản thân mình, nghĩa là chính các chị tự biến mình thành 'đồ cũ'. Đến lúc đó, ông chồng không thích 'của lạ' mới là lạ! Một khi người phụ nữ không còn chăm chút đến dung nhan, đến lời ăn tiếng nói thì nói thật, phụ nữ nhìn nhau còn chán, đừng nói là nam giới, vốn mang tiếng là 'yêu bằng mắt'. Không chỉ khi mới yêu nhau mà ngay khi đã thành chồng thành vợ, chúng tôi vẫn luôn yêu bằng mắt. Tôi đoán chắc, không người đàn ông nào không mê mẩn những đường cong, cái mắt liếc, môi cười của phụ nữ cả; chỉ có trách nhiệm và lý trí mới có thể níu giữ bước chân muốn phiêu lưu của anh ta thôi. Và ngay cả khi dừng lại thì cũng không có nghĩa là tâm trí anh ta đã thoát hẳn mê cung, sự luyến tiếc vẫn còn đâu đó trong con người anh ta, chỉ chờ dịp là lại bộc phát ra ngay.
Sự chủ quan sẽ giết chết cả tình yêu lẫn hôn nhân. Rất nhiều người đàn ông không khỏi ngỡ ngàng khi nhận thấy người yêu của mình sao khác xa bà vợ của các con mình lắm thế. 'Ngày xưa cô ấy duyên dáng, xinh đẹp đến mức mình phải cưới ngay, không dám chần chừ sợ kẻ khác vớt mất. Còn bây giờ, chờ có người vớt giùm mà mãi chẳng thấy ai ra tay'. Nghe có vẻ phản cảm nhưng đó là sự thật.
Tôi không hiểu sao khi yêu nhau phụ nữ rất hiểu tâm lý chúng tôi, nhưng khi đã cưới nhau rồi, các cô chẳng những không thèm hiểu, mà còn không thèm lắng nghe 'tâm tư tình cảm' của chúng tôi nữa. Đàn ông thì không thể hỏi vợ: 'Em có yêu anh không?', nhưng lòng vẫn rất mong được vợ yêu mình, không phải chỉ là bữa ăn với những món khoái khẩu hay lo chu đáo cho gia đình bên chồng, mà còn là đáp ứng được những nhu cầu riêng tư khác nữa. Thế mà thực tế, chỉ sau một thời gian chung sống, có con cái, thời gian mặn nồng mà phụ nữ dành cho chồng ngày càng thưa thớt và vội vã. Với bản chất của phái mạnh, việc chúng tôi thích của lạ, sa ngã trước sự dâng hiến của một - người - khác - phái - không - phải - là - vợ - mình, suy cho cùng, chẳng phải hoàn toàn do lỗi chúng tôi!
Vì vậy, người vợ nếu như có chiến thắng được tình địch thì cũng đừng chủ quan nghĩ rằng chồng mình đã 'dứt hẳn đường t'”, rồi lại để thời gian và công việc biến mình thành 'của cũ' một lần nữa. Làm như thế, chính họ tạo điều kiện đẩy chồng tiếp tục tơ tưởng đến 'của lạ khác'. Chưa kể, nếu chồng đã vì trách nhiệm mà trở về với gia đình thì vợ cũng phải thấy, phải hiểu và nâng cao trách nhiệm của mình trong việc giúp chồng 'cai nghiện', đừng đánh mất niềm tin vào chồng hoặc lâu lâu lại lôi 'chuyện xưa tích cũ' ra đay nghiến.
Tóm lại, để 'của quen không thành của cũ' thì phụ nữ nên thường xuyên nhấn F5 để 'refesh' bản thân, trong đó đừng quên 'reface' (tân trang mặt tiền) để các anh không chỉ thấy 'em đẹp nhất đêm nay' mà còn thấy ngày mỗi ngày 'em đẹp dần lên trong mắt anh'. Tốn công quá không các chị? Có đấy, nhưng so với công sức, tiền bạc, thời gian bỏ ra để 'đưa chồng về lại mái nhà' thì có lẽ chẳng đáng là bao!