Hãy giúp tôi

Tôi thực sự không thể thoát khỏi tâm trạng đau buồn này, dù đã làm tất cả mọi cách có thể làm.
Cách đây 1 năm, tôi và bạn trai chia tay nhau. Kể từ đó đến nay, tôi không thể nào quên được người đó. Bạn trai tôi là người nước ngoài, 1 người châu Á, chúng tôi làm chung công ty. Chúng tôi làm khác phòng nhưng bạn thân của anh là sếp của tôi nên anh thường sang phòng tôi. Mọi người trong công ty tôi thì không ưa anh lắm, vì nhiều lý do.  Khi anh vào công ty tôi được khoảng 6 tháng thì chúng tôi bắt đầu đi chơi với nhau. Chúng tôi giấu mối quan hệ của mình nên tất cả mọi người trong công ty không ai biết. Cũng vì không muốn cho mọi người biết nên khi đi chơi với nhau, chúng tôi thường sợ người quen bắt gặp. Không phải chúng tôi đang có mối quan hệ bất chính vì cả 2 chúng tôi đều chưa có người yêu, mà vì chúng tôi khác quốc tịch,vị trí công tác 2 người khác nhau, nếu mọi người biết thì sẽ không tôn trọng anh, và sẽ lấy làm tiếc cho tôi vì tôi là 1 cô gái tốt, có năng lực công tác, ngoại ngữ khá, có gu ăn mặc. Chính vì thế nên ban đầu đi chơi với nhau, tôi khá tự tin về bản thân. Anh quan tâm tới tôi rất nhiều,thường xuyên nhắn tin, gọi điện mỗi ngày, mặc dù trong giờ làm việc anh sang phòng tôi thường xuyên, lấy cớ thăm sếp tôi. Anh là mối tình đầu của tôi, trước đó tôi chưa từng hẹn hò với 1 người con trai nào nên thực tình tôi không biết phải chăm sóc người mình yêu thế nào. Ngược lại, trước tôi, anh đã có mối tình 8 năm với cô bạn học, và sau đó 1 vài mối tình ngắn ngủi khác nữa. Mỗi tuần chúng tôi gặp nhau 1 lần sau giờ làm việc, chúng tôi thường ngồi trong quán cafe nghe nhạc, nói chuyện. Cả hai đều cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc. Tuy nhiên, anh chưa hề 1 lần nói yêu tôi, vì thế tôi rất ấm ức, và luôn nói rằng khi nào anh muốn ra đi thì tôi sẽ để anh đi.Chúng tôi thường nói tới 1 ngày nào đó anh sẽ về nước và chúng tôi phải xa nhau. Tôi thường khóc khi nghĩ đến ngày đó. Có lần sau khi đọc 1 câu chuyện cảm động về sự hiểu lầm của 2 vợ chồng, mà chỉ đến khi 1 người ra đi mãi mãi thì người kia mới hiểu họ yêu nhau biết bao, tôi nói với anh rằng tôi muốn có con với anh. Anh hỏi tại sao, tôi nói rằng nếu sau này 2 đứa không ở bên nhau, thì tôi vẫn giữ lại 1 cái gì đó của anh. Anh nói thực sự muốn "quan hệ" với tôi, nhưng anh biết đàn ông Việt Nam không chấp nhận vợ mình không còn trong trắng nên anh không muốn tôi rơi vào trường hợp đó. Lần cuối cùng đến phòng anh, chúng tôi suýt nữa đã không kiểm soát được bản thân, nhưng cuối cùng thì đã không có chuyện gì xảy ra, tuy nhiên sau đó tôi đã rất lo lắng sợ mình có thai, dù chúng tôi chưa 'quan hệ".  Tôi gọi điện cho anh nói tôi cần gặp nhưng anh từ chối,nói có hẹn, trước đây anh chưa từng làm thế vì anh luôn là người đòi gặp tôi trước.


Tôi bắt đầu cảm thấy bất an vì sau lần đó tôi có cảm giác anh muốn xa lánh tôi,tôi đòi gặp thì anh bắt đầu viện cớ bận, không khỏe để từ chối. Tôi không thể tập trung vào công việc, tôi cảm thấy rất buồn, nhiều lần tôi đã khóc ngay trong công ty tuy không để ai nhìn thấy. Tất nhiên sếp tôi nhận ra sự thay đổi của tôi, và sau đó tôi đã thú nhận mối quan hệ của chúng tôi với sếp. SAu đó sếp tôi nói chuyện với anh và anh đồng ý gặp tôi. Khi gặp nhau, anh nói rằng chúng tôi nên chấm dứt mối quan hệ, không nên tiếp tục nữa. BỐ mẹ anh đang chờ anh về để giới thiệu cho anh 1 cô gái mà họ chọn. Tôi đã khóc rất nhiều, thậm chí nghĩ đến cái chết. Anh sợ tôi làm liều nên nói: ok, chúng tôi không chia tay, nhưng tôi hãy suy nghĩ về điều đó. Tôi cảm thấy không gặp nhau nữa là một điều kinh hoàng, không thể nào xảy ra,mặc dù chúng tôi đã nhiều lần nói chuyện về điều đó, khi mà anh về nước. Tôi không thể tưởng tượng rằng có ngày chúng tôi lại chia xa. Tôi khóc suốt buổi tối hôm đó. Hai ngày sau tôi không thể đi làm. ANh nhắn tin nói rằng mong tôi khỏe, nếu tôi đau thì anh cũng đau. SAu lần gặp đó là tết âm lịch , anh về nước ăn tết. Khi trở lại làm việc, anh bắt đầu tránh gặp mặt tôi trong công ty. Nếu tình cờ đi chung hành lang, anh lập tức rẽ vào 1 phòng nào đó để 2 người khỏi giáp mặt nhau. Anh vẫn thỉnh thoảng sang phòng tôi để tìm sếp tôi, nhưng chỉ đứng ngoài của mà không vào trong. Tất cả điều đó làm tôi hết sức đau lòng. Tôi cảm thấy đau đớn vô cùng. Thỉnh thoảng tôi có nhắn tin cho anh, nhưng anh đều trả lời rất ngắn gọn, lạnh nhạt. Sau đó chúng tôi có vài lần nói chuyện qua điện thoại, YM. Tôi luôn hỏi anh tại sao, lý do nào khiến anh quyết định rời xa tôi. Anh nói rằng anh không thấy hứng thú với người Việt Nam nữa, có rất nhiều thứ anh không thích, đặc biệt là xe gắn máy. (lúc mới quen tôi hay bắt anh tập xe nhưng anh từ chối, nói rằng anh đã bị tai nạn oto, nên rất sợ xe máy. Ở nước anh, nếu bố mẹ cho con cái đi xe máy, đồng nghĩa với việc họ không quan tâm đến tính mạng của con cái mình. Sau nhiều lần bắt anh tập không được, tôi bỏ ý định đó). Anh nói, khi ăn tết với gia đình, anh nhận thấy chỉ ở gia đình mình anh mới thực sự thoải mái.


Tôi van xin anh đừng bỏ tôi. Lần nào nói chuyện tôi cũng khóc rất nhiều, mặc dù tôi biết là không nên làm thế, không nên cố níu kéo, hạ thấp mình... 6 tháng sau khi anh nói lời chia tay, tôi không thể chịu đựng được cảnh anh cứ tránh mặt tôi trong công ty, tôi đau đớn khi nhìn thấy anh mỗi ngày mà không được nói 1 câu, chỉ quan sát từ xa, tôi nói chuyện với sếp và xin nghỉ việc, mặc dù tôi rất thích công việc hiện tại và yêu quý sếp.Các cấp trên của tôi đều khuyên tôi ở lại, dù họ không biết lý do thực sự tôi ra đi là gì. Tôi rất đau đớn khi phải chia tay mọi người, nhưng tôi hy vọng khi không nhìn thấy nhau nữa thì tôi sẽ quên được anh.Tôi đã làm tất cả các cách mà mọi người, sách báo khuyên nên làm khi chia tay một mối tình. Tôi đi học, đi chơi, mua sắm, gặp gỡ bạn bè, làm từ thiện, đi chùa...nhưng tất cả đều vô ích, trong đầu tôi lúc nào cũng nghĩ về anh. Tôi xin được việc làm mới, rất bận rộn nhưng tôi cũng không thể quên anh. Ngày nào tôi cũng nghĩ đến anh. Rất nhiều lần tôi muồn điện thoại, nhắn tin,nhưng tôi cảm thấy nhục nhã, thấy xấu hổ và mang tiếng cho con gái Việt nam nếu tôi làm như vậy. Không dám nhắn cho anh,tôi quau sang nhắn tin cho sếp tôi, tôi cảm thấy đó là chỗ để tôi bấu víu và an ủi phần nào. Nhưng tôi cảm thấy sếp tôi có vẻ muốn lảng tránh tôi. Anh thường cho tôi tin tức về bạn trai tôi, những tin mà làm tôi đau đớn hơn bao giờ hết: rằng anh đã có bạn gái, 1 người cùng quốc tịch, cô gái đó đã sang VN, 2 người đi nghỉ cùng nhau, rằng anh đã về nước, sang nhà cô gái đó để chọn ngày kết hôn. Thực sự, tôi không thể sống nổi nếu anh kết hôn cùng người khác. Ngày nào tôi cũng nghĩ đến cái chết, nhưng tôi không biết nên chết như thế nào.Tôi sợ đau.


Tôi sợ báo chí đăng tin, tôi sợ bạn bè tôi biết nguyên nhân cái chết,sợ họ phát hiện ra mối quan hệ của chúng tôi. Tôi sợ bố mẹ tôi bị mang tiếng. (Tôi sống 1 mình ở thành phố, bố mẹ và em tôi sống ở quê). Mỗi ngày, tôi gần như phát điên. Tôi muốn gọi điện cho anh, muốn được nghe giọng nói của anh. Tôi rất khổ sở khi phải kiềm chế để không làm như thế. Có 1 vài lần tôi không ngăn được bản thân, tôi nhắn tin, và không lần nào anh trả lời. Chỉ còn 2 tháng nữa là đám cưới của anh, nhưng tôi vẫn hy vọng đó không phải là sự thực, tôi vẫn chờ anh quay trở về với tôi. Mỗi ngày tôi đều đợi tin nhắn của anh. Không đêm nào tôi ngủ trọn giấc, mỗi lần tỉnh dậy, tôi muốn điện thoại cho anh, nhưng không dám. Tôi ước rằng 1 đêm nào đó tôi sẽ ngủ mãi và không tỉnh dậy. Nhưng tôi không tìm được cách nào chết nhẹ nhàng cả. Nếu tôi uống thuốc ngủ thì sau này chủ nhà tôi sẽ không thể cho thuê căn phòng của tôi được nữa. Tôi chỉ muốn tự nhiên biến mất khỏi thế gian này. Tôi không chủ động liên lạc với bạn bè nữa, ai muốn gặp tôi thì họ phải tự liên hệ trước. MỖi lần nghĩ đến đám cưới của anh, nghĩ đến ngày con anh ra đời và cảm giác hạnh phúc được làm bố của anh, tôi thấy tim tôi đau thắt lại, tôi không thở được, tôi cảm thấy kiệt sức và muốn ngã quỵ. Tôi không biết làm cách nào để thoát ra khỏi cảm giác này. Tôi không thể gặp 1 người đàn ông nào khác, chỉ nghĩ đến điều đó thôi tôi đã thấy ghê tởm. Trong đầu tôi chỉ có hình ảnh của anh, không ai có thể thay thế. BẠn tôi nói tôi là đứa con bất hiếu, vì tôi chỉ muốn chết mà không nghĩ đến ai khác ngoài anh. Tôi biết nhưng tôi không làm khác được. Tôi sợ rằng tôi sẽ không chịu nổi cái ngày anh kết hôn với người khác. Nếu có cách nào để anh quay lại với tôi, tôi cũng sẵn lòng làm theo, dù sau đó tôi phải chết. Nhưng tôi biết, chẳng ai có thể làm được gì cả. Tôi biết, bạn sẽ khuyên tôi rằng nếu như anh ấy có quay lại, thì trong tim tôi đã có 1 vết thương quá nặng, tôi sẽ không tha thứ cho anh 1 ngày nào đó. Cho đến giờ thì tôi vẫn không biết lý do thực sự của việc anh rời xa tôi là gì, câu hỏi này sẽ không bao giờ được trả lời. Mỗi ngày tôi đều cầu mong cái chết đến với tôi, 1 cách tự nhiên nhất. Tôi không thể sống như ngày chưa có anh, tôi sắp điên lên rồi, hãy giúp tôi. Tôi chỉ có một mong muốn duy nhất là có anh bên tôi.Tôi phải làm thế nào đây?

Kim <hych0......@yahoo.com>


------------------------------

------------------------------
Đã đọc : 4000 lần

Liên hệ tư vấn

hỗ trợ trực tuyến

CHÚ Ý: AVS KHÔNG TƯ VẤN QUA CHAT

tư vấn qua điện thoại (3.000 đồng/phút): 1900 68 50 hoặc (04)1088 - 1 - 7

tư vấn trực tiếp: 2/15, phố Đào Duy Từ, phường Hàng Buồm, quận Hoàn Kiếm, Hà Nội

Lĩnh vực tư vấn:

- tư vấn tâm lý tình cảm, hôn nhân, gia đình

- tư vấn nuôi dạy trẻ

- tư vấn sức khỏe tình dục: xuất tinh sớm, lãnh cảm, nghệ thuật phòng the, bệnh tình dục....

- tư vấn sức khỏe sinh sản, giới tính

- tư vấn trị liệu tâm lý

- Các vấn đề tâm lý khác như ly hôn, stress

Gọi -1900 68 50 để đặt lich tư vấn trực tiếp

Biểu giá tư vấn tại đây

Khách hàng tư vấn trực tuyến xem hướng dẫn tư vấn tại đây

Truyện hay

Truyện ngắn: Cái kính của gã bạn trai cũ

Truyện ngắn: Cái kính của gã bạn trai cũ

Có rất nhiều cách để chấm dứt một mối quan hệ, đặc biệt là kiểu quan hệ tình cảm nam nữ. Tôi vẫn hình dung mọi chuyện đơn giản thế này, hai cục nam châm điên cuồng hút nhau, rồi tới khi bản thân chúng mất đi lực hút, hoặc giả bi ai hơn cứ cho là... Đọc thêm