Cún <linavu@gmail.com>
Tôi và bạn trai đã chia tay nhau 4 tháng nay sau 3 năm yêu nhau (2 năm gần cạnh và 1 năm xa cách). Tôi 21 tuổi và anh đã 29. gia đình cả hai chúng tôi đều biết chuyện chúng tôi yêu nhau và đều vun vào cho hai đứa, hai bên cũng đã qua lại rất thân thiết và chỉ chờ ngày chúng tôi quyết định tổ chức cưới. Ba tuần sau khi chia tay, anh ấy có bạn gái mới, hai người vẫn tiếp tục qua lại đến bây giờ được hơn 3 tháng rồi.
Tôi đang du học ở nước ngoài , và mới về nước nghỉ phép. Tôi có đến nhà anh thăm bố mẹ anh, hôm đó anh tình cờ về và gặp tôi. Anh xin phép nói chuyện riêng cùng tôi. Ánh mắt anh nhìn tôi rất lạ, sau vài câu nói, anh quay ra ôm chầm lấy tôi, nói rằng thương tôi rất nhiều. Chúng tôi ngồi khóc cùng nhau, nhưng có lẽ mỗi người một lí do riêng. Tôi có hỏi rằng anh có yeu bạn gái mới hay không, anh trả lời tôi là có. Trong khi đó anh hẹn chơi Noel với cô ấy từ 7h30, mà 8h30 anh vẫn ngồi ôm tôi, cô ấy gọi điện thì anh để silence và gác máy DT nhà. Tôi hỏi anh rằng anh có yêu tôi không , anh trả lời rằng anh chưa trả lời tôi có được không. Rồi hôm sau anh viết cho tôi một bức email nói rằng anh thương tôi rất nhiều, và mong tôi sẽ sống hạnh phúc sau này. Ngay trước mặt bố mẹ anh mà anh vẫn ngồi sát vào tôi, và lúc ra về anh còn nắm tay tôi dắt đi. Bặt đi 4 hôm không một tin tức, cách đây 3 hôm, anh gọi điên thoại hỏi han tôi và anh đã đến nhà tôi chiều hôm đó. Lấy cớ là có một số tài liệu muốn cho tôi xem, nhưng anh lại chỉ toàn nói về chuyện tình cảm của chúng tôi. Tôi đau đớn khôn cùng, chỉ biết ngồi đó với một nụ cười mỉm trên môi, nắm chặt tay anh và vỗ về. Anh lại ôm và hôn tôi. Anh lại nói là anh còn yêu tôi rất nhiều, rồi anh nhận rằng mình là người ích kỷ vì đã hay chấp nhặt tôi nên mới không chịu nổi và chia tay tôi. Lúc đó tôi cảm thấy ở anh một sự dằn vặt ghê gớm, nhưng quả thực tôi không nói một câu nào, vì chẳng biết nói điều gì trong lúc anh ngồi than vãn. Nói anh là người đểu giả thì tôi không dám tin vì trong suốt ba năm yêu nhau, anh ấy luôn quan tâm chăm sóc tôi rất dịu dàng và chu đáo, cũng chiều chuộng tôi; còn tôi vì nghĩ mình trẻ nên hay có những hành động nông nổi làm anh buồn. Nhưng chúng tôi có nhiều sở thích giống nhau và hòa hợp với nhau cả tâm hồn và thể xác nên rất nhiều kỷ niệm vui với nhau. Hiện tại tôi nhìn thấy ở anh một sự dằn vặt lớn vô cùng. Lại bẵng đi 4 hôm nay rồi, anh chẳng liên lạc với tôi. Năm mới anh không một lời hỏi thăm chúc mừng, dù internet hay điện thoại. Tôi không biết mình nên sử xự ra sao nữa. Các bạn ơi, chuyện gì đang sảy ra với tôi?