Con gái sinh ra vừa tròn bốn ký. Từ ngày mang thai con, mẹ mập ra nhiều vì ngày nào cũng bị ba ép ăn. Ba bảo ăn là để cho con chứ có phải cho mẹ đâu mà lo mập với chả mạp. Ba làm mẹ tự ái quá chừng.
Lúc cô y tá bế con gái cho ba nhìn, ba đã nhảy cẫng lên vì vui sướng. Thấy thế, mẹ hỏi: “Sao anh nói không thích con gái mà lại khoái chí vậy?”. Ba cười khì khì: “Anh nói không thích hồi nào. Con nào chẳng là con. Thấy con gái có cái mũi giống anh nên anh vui quá”. Hóa ra là thế! Mũi của ba tẹt, xấu dữ dội. Ui cha, con gái cũng có cái mũi tẹt ấy thế thì “xí” gái lắm. Vậy là nhà mình có hai cái mũi tẹt rồi nhé… Mỗi mình mẹ là mũi cao, tủi thân quá à.
Mấy ngày ở trong viện, ba luôn giành bế con. Mẹ muốn đi đi lại lại mà ba không đồng ý. Ba bảo mẹ mới mổ xong nên phải nằm dài dài, để ba bế con gái được rồi. Bà ngoại thấy thế bảo: “Mai mốt, hai đứa tụi bây đẩy qua đẩy lại việc bế con bé thì đừng có trách tui”. Mẹ và ba nhìn nhau cười.
Mẹ xuất viện, trở về nhà. Mọi việc trong nhà vẫn phải nhờ bà ngoại, bà nội và ba thay phiên nhau làm giúp. Nhà mình cũng bắt đầu có những âm thanh “lạ”. Thứ âm thanh phát ra bất cứ khi nào. Bà nội bảo con: “Giống thằng cha mày, chỉ được cái khóc nhiều. Nhức hết cả đầu”. Bà nói vậy, nhưng cưng cháu dữ lắm. Cứ “hun” con gái hoài. Còn ba thì biện hộ: “Phải khóc mới vui cửa vui nhà chứ, con gái nhỉ”.
Hạnh phúc làm sao khi mẹ có con gái. Vì từ ngày có con, ba mẹ xích lại gần nhau hơn, lúc nào cũng đầy ắp những kế hoạch chăm sóc và nuôi dưỡng con gái nên người. Mau ăn chóng lớn nhé con gái yêu…
Giang Nguyễn