Dù bà và mọi người rất yêu thương và chăm sóc con hết mực, nhưng dường như con biết đó không – phải – là – ba – mẹ nên tỏ ra rất “an phận”. Con chẳng dám nhõng nhẽo với ai, ăn xong rồi chơi, chơi chán thì đi ngủ đúng giờ như một đứa lớn. Mọi người khen con ngoan, mẹ nghe cũng vui nhưng sao thấy xót xa trong lòng! Mẹ nhớ những ngày con còn ở cùng ba mẹ, dù có ai la mắng lớn tiếng con cũng không hề “nao núng”, dường như biết người lớn trêu mình nên lại còn cười rất tươi.
Những lần mẹ về thăm, con “đeo” mẹ suốt ngày, đang ngủ thỉnh thoảng lại giật mình tỉnh giấc, nhìn thấy mẹ mới yên tâm ngủ tiếp. Đến giờ ăn là con “tranh thủ” mè nheo, bắt mẹ bế đi khắp xóm mới ăn hết bát cháo, không như khi bà cho ăn, con chỉ ngồi chơi đồ chơi hay xem quảng cáo một lát là xong.
Ba mẹ thầm nghĩ sau này có điều kiện hơn sẽ bù đắp cho con. Nhưng những ngày thơ của con rồi sẽ qua đi, đâu thể quay lại. Ba mẹ chỉ còn hy vọng sớm đưa con trở lại gia đình mình, để mỗi chiều con lại được vui sướng toét miệng cười, chân chạy thật nhanh ra cửa đón ba mẹ đi làm về; để con được thoải mái làm nũng với mẹ, chơi đùa cùng ba; để con luôn cảm thấy an toàn và trọn vẹn yêu thương trong vòng tay ba mẹ. Và để ba mẹ lại mỗi ngày được nhìn thấy nụ cười trong trẻo đầy tự tin và duyên dáng của con… Bỗng dưng mẹ lại ước con… khoan hẵng lớn, mẹ ước những ngày thơ dại của con đừng trôi quá nhanh trước khi ba mẹ có thể đón con lên cùng.
Gia Bảo